Bài viết của Đức Phúc, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 12 – 07 – 2014] Năm nay tôi 37 tuổi. Tôi lớn lên ở vùng nông thôn. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1997. Nhìn lại quãng đường tu luyện của mình, tôi không thể kìm được xúc động.
Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã biết được mục đích của cuộc đời mình là gì và tại sao người ta lại đến thế giới này. Tôi tham gia luyện công nhóm và các hoạt động hồng Pháp và đọc Chuyển Pháp Luân mỗi ngày.
1. Quản lý công việc kinh doanh chiểu theo những yêu cầu của Đại Pháp và phát đạt
Tôi từng học việc trong một nhà hàng để trở thành đầu bếp. Vì ông chủ của tôi luôn trả lương trễ, tôi quyết định bỏ việc và tự mở nhà hàng riêng. Tôi cưới một cô gái do bạn của tôi giới thiệu, và chúng tôi cuối cùng cũng tự mở được một nhà hàng nhỏ của riêng mình.
Chúng tôi chăm chỉ làm việc và công việc kinh doanh phát triển thuận lợi. Tuy nhiên, điều đó khiến tôi không có đủ thời gian học Pháp. Tôi thầm nói với Sư phụ trong tâm: “Thưa Sư phụ, nếu con có thể mở một nhà hàng lớn hơn, con có thể thuê người giúp việc để con có thời gian học Pháp.”
Không lâu sau, có người cho tôi xem một địa điểm lớn hơn và chúng tôi đã mở một nhà hàng lớn. Tôi bận rộn đến nỗi không có thời gian học Pháp. Mỗi tối sau khi làm xong công việc, tôi cầm cuốn sách của Pháp Luân Công lên để đọc, nhưng tôi nhanh chóng bị ngủ quên. Tôi tự nhủ: “Mục đích của cuộc đời mình là tu luyện Pháp Luân Công. Làm sao mình có thể tiếp tục như thế này được! Nếu mình có thể mở rộng việc kinh doanh hơn nữa, mình sẽ có thể thuê người khác trông nom nhà hàng. Khi đó, mình sẽ có thời gian để học Pháp.”
Sau đó, tôi nhanh chóng thuê được một cửa hàng bán lẻ 180 mét vuông và mở một nhà hàng còn lớn hơn nữa. Ngày đầu tiên khai trương, hai nhóm khách đến và nói: “Nhà hàng kiểu gì vậy? Bên trong thật là trống trải và hoang vắng.” Rồi họ bỏ đi. Vì việc kinh doanh không được thuận lợi, tôi quyết định học Pháp với tâm thanh tịnh trong khi phát chính niệm. Tôi nhận ra rằng chúng ta không nên tập trung vào việc kiếm được nhiều tiền. Chúng ta nên vui vẻ miễn là có thể đủ sống và có một môi trường để tu luyện Pháp Luân Công.
Sau hai ngày tăng cường học Pháp, tâm trí tôi trở nên thanh tịnh, và tôi cảm thấy môi trường trong nhà hàng của chúng tôi cũng được thanh lọc. Vào ngày thứ tư, một vài khách hàng tới và nói: “Nhà hàng này thật sạch sẽ. Chúng ta hãy ngồi xuống và ăn ở đây.” Tôi biết rằng sau khi tôi từ bỏ chấp trước của mình thì Sư phụ đã giúp đỡ tôi.
Trong những năm sau, nhà hàng của chúng tôi ngày càng phát đạt và nổi tiếng. Sức khỏe của vợ tôi đi xuống vì lượng công việc lớn. Nhưng thật may mắn là không lâu sau đó, cô ấy cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.
Sư phụ giảng:
“Bộ phận tu luyện [tại] người thường chúng ta, bất kể chư vị có bao nhiêu tiền, làm quan [chức] to đến mấy, chư vị làm kinh doanh cá thể, mở công ty, làm doanh nghiệp gì đi nữa, thì cũng không hề gì; [hãy] giao dịch công bằng, giữ tâm cho chính.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
“Có câu thuyết trong quá khứ, kiểu như: ‘mười người buôn chín kẻ gian’; ấy là người thường nói thế; tôi nói rằng đây là vấn đề ‘nhân tâm’. Nếu nhân tâm được giữ cho chính, giao dịch công bằng, [thì] chư vị phó xuất nhiều đến đâu sẽ nên kiếm được tiền nhiều đến đó; ấy là vì ở nơi người thường chư vị phải phó xuất rồi mới được, ‘bất thất bất đắc’, [đây là] cái được nhờ lao động.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Tôi nghĩ: “Vì quản lý nhà hàng là công việc của mình, mình nên kết hợp các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn vào công việc hàng ngày, để khách hàng thấy được Pháp Luân Công là như thế nào. Mình muốn họ cảm thấy thoải mái khi ăn trong nhà hàng của mình.” Vợ chồng tôi đã quản lý nhà hàng theo nguyên tắc đặt khách hàng lên hàng đầu. Chúng tôi dùng những nguyên liệu có chất lượng tốt nhất để nấu nướng.
Một ngày nọ, một khách hàng đặt 15 bàn cho một bữa tiệc, nhưng lượng khách tới thêm nhiều đến nỗi chúng tôi bị thiếu 10 bàn. Khách hàng đó không biết phải làm gì. Tôi tạm trấn an ông, rồi gọi điện cho bốn siêu thị lớn trong thị trấn và mua một vài món đặc sản của họ để phục vụ tất cả các khách hàng bổ sung.
Cuối cùng, vị khách đó rất vui và không ngừng cảm ơn chúng tôi bởi vì đẳng cấp và chất lượng của bữa tiệc vượt xa số tiền mà ông đã trả. Mặc dù chúng tôi có ít lợi nhuận hơn vì chi phí cao hơn dự kiến, nhưng khách hàng này đã giới thiệu với mọi người về nhà hàng của chúng tôi.
Mặc dù nằm ở vị trí xa xôi, nhưng nhà hàng của chúng tôi ngày càng có nhiều khách hàng trung thành bởi vì chúng tôi hành xử và quản lý việc kinh doanh chiểu theo những lời dạy của Sư phụ. Khi số lượng khách hàng ngày càng tăng, chúng tôi vẫn giữ đúng nguyên tắc của mình và giữ chất lượng phục vụ cao. Chẳng hạn, khi có thịt thừa từ những bữa tiệc quy mô lớn, chúng tôi sẽ không bao giờ sử dụng lại số thịt đó như các nhà hàng khác làm. Thay vào đó, chúng tôi đưa thức ăn thừa cho những nhân viên để họ đem về nhà.
Dịch vụ phục vụ tiệc của chúng tôi được ưa thích đến mức chúng tôi luôn kín lịch đặt trước quanh năm. Năm ngoái, chúng tôi đã mở rộng nhà hàng với tổng diện tích 1.300 mét vuông. Đôi khi không thể đáp ứng hết những đơn đặt tiệc, chúng tôi phải giới thiệu khách tới các nhà hàng khác trong thị trấn.
2. Làm tốt ba việc là trách nhiệm của mỗi học viên
Trong nhiều bữa tiệc ở nhà hàng chúng tôi, chúng tôi luôn mở nhạc do các học viên Pháp Luân Công sáng tác. Một ngày nọ, một khách hàng hỏi người phục vụ bàn tên của những bài hát đó. Khi ông biết được người sáng tác những bài hát, ông yêu cầu những bài hát đó được bật trong buổi tiệc cưới mà ông dự định tổ chức ở nhà hàng chúng tôi.
Những hàng xóm từ quê nhà của chúng tôi đã thấy được sự thành công của chúng tôi, và nhận ra Pháp Luân Đại Pháp là tốt, nên tự nhiên đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Một số người cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Năm nhân viên trong nhà hàng chúng tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.
Khi tôi nói chuyện với các quan chức chính phủ về Pháp Luân Công, họ dễ dàng hiểu được và đồng ý với điều tôi nói. Một người nói: “Hãy nhìn nhà hàng của ông ấy. Nó thật sạch sẽ, lại còn được quản lý tốt nên chất lượng tốt mà giá cả lại hợp lý. Tôi cảm thấy thoải mái như ở nhà khi ăn ở nhà hàng của ông ấy.” Mỗi khi ông bước vào nhà hàng chúng tôi, ông luôn hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”
Nhìn lại, tôi biết rằng tất cả là nhờ sự giúp đỡ từ bi của Sư phụ vĩ đại mà việc kinh doanh của chúng tôi mới thành công. Mỗi khi chúng tôi gặp phải khó khăn, Sư phụ luôn giúp đỡ chúng tôi vượt qua. Một lần nọ, chúng tôi có hai đơn tiệc vô tình được đặt trong cùng một ngày. Chúng tôi rất lo lắng khi ngày hẹn sắp đến gần. Chúng tôi tĩnh tâm lại và bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân. Sau đó, một trong hai vị khách đã gọi điện hủy đơn đặt hàng, mặc dù điều đó đồng nghĩa với việc ông ấy bị mất tiền đặt cọc. Chúng tôi biết rằng Sư phụ đã giúp đỡ chúng tôi. Vị khách đó đã rất biết ơn khi chúng tôi trả lại tiền đặt cọc cho ông ấy.
Một lần khác, một người họ hàng của tôi bị bắt và bị đưa đến đồn cảnh sát địa phương do đánh nhau với một người hàng xóm vì vườn rau của ông. Ông gọi cho tôi từ đồn cảnh sát và xin tôi đến giúp ông. Lúc đó tôi đang đọc sách và còn nhiều trang phải đọc, vì vậy tôi không đi ngay lập tức. Một lát sau, ông ấy gọi cho tôi một lần nữa và nói rằng ông ấy đang bị chuyển đến trung tâm giam giữ. Tôi vẫn không đi. Cú điện thoại thứ ba và thứ tư nói rằng ông ấy đang bị đưa đến sở cảnh sát. Tôi vẫn không đi cho đến khi hoàn thành xong phần mà tôi dự định đọc. Sau khi tôi đọc xong, chính quyền địa phương dùng xe cảnh sát chở người họ hàng đến nhà hàng của tôi. Tôi biết rằng Sư phụ lại giúp đỡ mình.
Tiền quỹ của các học viên là một phần tài nguyên của Đại Pháp. Trong vài năm trước đây, tôi đã hỗ trợ tài chính cho các trung tâm sản xuất tài liệu, các học viên bị giam trong tù, và các học viên cần giúp đỡ. Năm ngoái, một số học viên trong khu vực của chúng tôi bị bắt, và gia đình của họ muốn thuê luật sư để bào chữa cho họ ở tòa. Tôi đã góp ba vạn nhân dân tệ vì một số gia đình không thể chi trả cho số tiền đó.
Đứa con bốn tuổi của tôi giờ đã có thể đọc thuộc lòng toàn bộ Hồng Ngâm. Mỗi khi vợ tôi và tôi nói điều gì không phù hợp với Pháp, cháu lại nhắc nhở chúng tôi: “Cha mẹ không nên nói chuyện như một người thường.”
Đại Pháp đã giúp tôi thành công trong sự nghiệp. Tôi phải luôn hành xử chiểu theo những yêu cầu của Đại Pháp, tinh tấn đề cao, tiến tới viên mãn và trở về nhà với Sư phụ.

Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2014/7/12/从打工仔到百万富翁-294599.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2014/8/23/2644.html
Đăng ngày 16-10-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.