Thứ Tư, 2 tháng 3, 2016

Đây mới thực là cao nhân chân chính!

p7028671a651694500
Cao nhân chân chính, chính là có thể thắng nhưng không nhất định phải thắng, có thể đánh bại kẻ khác nhưng không nhất định phải đánh bại. (Ảnh: NTDTV)
Thế nào gọi là cao nhân? Tương truyền, Tả Tông Đường rất thích chơi cờ vây, hơn nữa còn là một cao thủ, gần như không có ai là đối thủ của ông.
Có một lần, Tả Tông Đường cải trang trước khi xuất chinh đánh trận, trên đường bỗng nhìn thấy một ngôi nhà tranh, trên xà nhà có treo tấm biển “Thiên hạ đệ nhất kỳ thủ”. Tả Tông Đường thấy thế thì trong lòng không phục, liền đi vào trong để cùng chủ nhân ngôi nhà đánh ba ván cờ.
Vị chủ nhà đánh ba ván đều thua, Tả Tông Đường cười nói: “Ông nên tháo tấm biển kia xuống đi!”
Nói xong, Tả Tông Đường tràn đầy tự tin, cao hứng bừng bừng mà rời đi.
Không lâu sau, Tả Tông Đường thắng trận trở về, lại đi ngang qua ngôi nhà ấy, thấy tấm biển “Thiên hạ đệ nhất kỳ thủ” vẫn chưa được gỡ xuống, Tả Tông Đường tức giận đi vào trong nhà để cùng vị chủ nhân tỷ thí ba ván cờ nữa.
Lần này, Tả Tông Đường thua cả ba ván.
Tả Tông Đường vô cùng kinh ngạc, liền hỏi vị chủ nhân tại sao lại như vậy.
Vị chủ nhân đáp: “Lần trước, ngài tuy mặc thường phục nhưng ta đã sớm biết ngài là Tả Công, ngài mang trên mình nhiệm vụ đánh giặc, ta không thể dập tắt nhuệ khí chiến đấu của ngài. Lần này, ngài đã chiến thắng trở về, ta đương nhiên toàn lực ứng phó, việc đáng làm thì ắt phải làm, không thể nhượng bộ!”
Cao thủ chân chính trên thế gian, chính là có thể thắng nhưng không nhất định phải thắng, có thể đánh bại kẻ khác nhưng không nhất định phải đánh bại, ấy là vì có tấm lòng khiêm nhượng, thiện tâm với người.

Cuộc sống chẳng phải là như vậy sao?
Thông minh không nhất định là có trí tuệ, thế nhưng trí tuệ thì nhất định bao quát thông minh.
Người thông minh tâm nặng chuyện được mất, người trí tuệ có thể dũng cảm xả bỏ.
Tai thính thật sự thì có thể nghe được tiếng lòng, mắt sáng thật sự thì có thể nhìn thấu tâm linh.

Chứng kiến, không có nghĩa là nhìn thấy.
Nhìn thấy, không có nghĩa là nhìn rõ.
Nhìn rõ, không có nghĩa là hiểu được.
Hiểu được, không có nghĩa là hiểu rõ.
Hiểu rõ, không có nghĩa là đã thông suốt.

Chúng ta vẫn thường nghe nói: “Không có văn hóa thì thật đáng sợ!”. Thế nhưng “văn hóa” ấy rốt cuộc là cái gì vậy? Là bằng cấp? Là kinh nghiệm? Hay là sự từng trải?
Đáp án: Tất cả đều không phải!
Ngày hôm nay, coi như chúng ta đã được thấy một lời giải thích thuyết phục, “văn hóa” ấy chính là biểu đạt bởi bốn điều sau đây:
  1. Đào sâu vào tu dưỡng nội tâm.
  2. Tự giác không cần nhắc nhở.
  3. Lấy ước thúc làm tiền đề cho tự do.
  4. Suy nghĩ lương thiện vì người khác.
Chia sẻ bài viết này
Câu chuyện có thật về luân hồi: Thật và kỳ diệu


Tác giả: Tiểu Liên

[Chanhkien.org] Vài ngày trước đây, cô bạn gái tôi muốn tôi kể chuyện cho cô nghe. Tôi ngồi thế hoa sen và thiền định trong giây lát, sau đó tôi kể chuyện kỳ lạ cho cô nghe.

Vào thời Nguyên Thái Tổ Hốt Tất Liệt (1206-1367 SCN), có một thương gia về dược thảo mang các loại dược thảo quý báu từ núi Trường Bạch ở vùng đông bắc Trung Quốc đến phía nam của sông Dương Tử để bán. Mặc dù ông không phải người hoàn toàn nhưng tính tình thành thật và từ thiện.  Cung cách ông ấy giống như người nhà quê tốt. Ngày xưa một lần nọ ông bị dân điạ phương lường gạt khi mua vật liệu dược thảo và bị lỗ̉ lớn,  ông ta rất giận về việc này. Lúc bấy giờ ông nghĩ, “Nếu mọi việc êm xuôi tôi sẽ đi viếng vùng Giang Tô và Chiết Giang, đặc biệt là vùng Tây Hồ là nơi mà các văn nhân mô tả là tiên giới. Đó là một niềm vui lớn trong cuộc đời nếu tôi được du lịch nơi nầy. ” Ông đến phía nam sông Dương Tử  êm xuôi.
Ông bán tất cả cho tiệm buôn bán dược thảo. Người chủ tiệm thiết đãi ông một màn biểu diễn nhảy múa. Ông không nhớ gì nhiều về nhảy múa nhưng ông ghi vào tâm thức về cây đàn năm dây do cô gái chơi đàn. Khi những ngón tay của cô lướt trên phím đàn, âm thanhtuyệt diệu phát ra liên tục để cho ông thưởng thức.

Hai ngày sau, ông mượn thuyền đi du ngoạn một mình ở Tây Hồ. Nhưng ông không biết người chèo thuyền là kẻ cướp. Trong khi ông đang vui thú thì tên chèo thuyền làm thuyền lắc lư và ông bị rớt xuống nước. Ông không thể lội và bị ngất trong lúc đó. Tên cướp kéo ông lên trói ông lại và chèo thuyền vào bờ. Ông không có mang theo tiền. Tất cả tiền đều là chi phiếu mà ông đã may dấu trong quần áo. Tên cướp muốn đem ông vào bờ để lục soát quần áo ông thật kỹ. Trong khi chiếc thuyền di chuyển về bờ, một đám mây lớn từ xa đến thình lình bao lấy chiếc thuyền. Khi tên cướp xoay mặt lại nhìn thì người thương buôn đã biến mất. Tên cướp nghĩ không ra tại sao người thương buôn lại biến mất. Hắn nhận lấy sự xui xẻo buồn nản trở về nhà để nghe vợ mắng.

Người thương buôn này đã đi đâu? Khi ông tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên bục trong một ngôi đình. Lúc đó trời sắp tối nên ông không thể thấy rõ những gì chung quanh. Ông ngồi tại đó suy nghĩ một lát và nhớ lại mới biết có người đã cứu mình. Ông đứng lên và đi nhiều vòng của ngôi đình để tìm ân nhân đó,  nhưng ông chẳng thấy ai cả. Ông chỉ thấy một bức chân dungđức Phật ở trên cột trụ, màu sắc rất sống động và hình như mắt của ngài đang chuyển động. Nơi đó cũng có một ảnh con rồng đang há mồm và đang vươn móng vuốt ở trên một cột trụ khác cũng có màu sắc. Ở phía tây bắc của ngôi đình có cây đàn năm dây. Ông nghĩ “có lẽ chủ ngôi đình đi vắng chỉ có một mình thôi sao không đánh đàn để đỡ cô đơn. ”Kế đó ông tự nghĩ, “Tôi sợ là ý nghĩ không được tốt. Tôi không nên đụng đến vật gì khi chủ nhân vắng nhà. ” Ông lại nghĩ, “Nhưng mà chủ nhân để tôi bên cạnh cây đàn, tôi sẽ giải thích khi chủ nhân về”. Rồi ông ngồi xuống cạnh cây đàn. Ông không biết chơi đàn, nhưng khi nhìn kỹ thuật các ngón tay của cô gái lúc biểu diễn nhảy muá, ông bắt chước cô gái và bắt đầu đánh đàn.
Ông không biết cây đàn đó không phải là cây đàn tầm thường, đó là nhạc khí Pháp của các vị Thần. Cây đàn có sự thông minh và có thể đọc được tư tưởng của người đánh đàn. Ông bắt đầu đánh đàn mặc dù ông không biết phải đánh đàn như thế nào. Trong khi đánh đàn, ông nghĩ về quá khứ của ông, những đau khổ và các niềm vui. Khi ông buồn, tiếng đàn trở nên nặng nề; khi ông vui sướng tiếng đàn trở nên vang rền. Sau khi đánh đàn được một lúc, ông nhận thấy tâm trạng thay đổi, và đã trở nên trong sạch, dể chịu, nhẹ nhàng và vô tư. Kế đó ông nghĩ, “Tôi tưởng chừng giống như là thần. Nếu tôi có thể là Thần thìtuyệt diệu biết bao. “Ông ngẩng nhìn lên thấy bầu trời đầy các vì tinh tú, nhưng cây đàn trở nên trong suốt, sáng chói và trông rất ngoạn mục? Ông tự nghĩ, “Thật sự tôi đã gặp Thần?” Ông không nghĩ thêm nữa và tiếp tục đánh đàn, và tâm trạng càng thanh khiết hơn. Ông cũng tin vào tu luyện nhiều hơn. Mặc dù bề ngoài ông không giống như người đạo đức cao trong kiếp này, căn cơ ông đã tốt tột bậc từ trước. Mặc dù ông không trực tiếp biết tu luyện là gì, thông qua đánh đàn, tâm tính ông được nâng cao, đó là trong tiến trình tu luyện.
Ông không biết ông đã đánh đàn được bao lâu và rốt cuộc ông cảm thấy hơi mệt. Ông nhìn mấy cột trụ và thấy mấy cột trụ cũng chói sáng và trong suốt. Cả con rồng hình như cũng sống lại và bắt đầu di chuyển chậm chạp. Bức tranh đức Phật từ từ bay lên trời. Ông có một ý nghĩ từ đáy lòng, “Nếu tôi cũng được bay lên như họ!” Trong giây phút ngắn ngủi ấy, một tia ánh sáng lớn bằng ngón tay chiếu xuống từ trên trời, và đức Phật đang mĩm cười và từ trên cao vẫy tay đến ông. Ngoài bản năng, ông đã không còn có tư tưởng của loài người, và chỉ muốn hoà hợp với đức Phật để trở về Thiên đàng. Kế đó ông đưa tay ra nắm lấy tia sáng và từ từ bay lên cao.

Sau cùng ông đã thành công tu luyện theo phương pháp này. Bây giờ ông ở trên Thiên đàng chú ý đến mọi việc xảy ra ở thế giới loài người.
Tái bút: Thật ra người thương gia là một trong những người phó nguyên thần lúc ban đầu trong quá khứ của tôi. Thành công tu luyện khi dùng phương pháp âm nhạc thật là khó tin.
Thử nghĩ, nếu ông không kiên định trong sự tu luyện hoặc tính chất giác ngộ của ông không được tốt trong lúc quan trọng, thì làm sao ông có thể thành công trong sự tu luyện? Nói đến việc nầy, tôi muốn có lời với các bạn tôi đã chưa đến ngưỡng cửa tu luyện: Trong thời kỳ của đức Phật Thích Ca, có một câu chuyện về cô công chúa của một Long vương huyền năng của cô được khai mở ngay sau khi cô nghe Chân lý của Phật. Trong hoàn cảnh này thì thí dụ nầy xuất hiện cũng không ngạc nhiên.
Dịch từ:
http://www.pureinsight.org/pi/index.php?news=4247
http://www.zhengjian.org/zj/articles/2006/9/6/39853.html
Ghi chép về luân hồi: Mối quan hệ tiền duyên cách đây 2 đời người


Tác giả: Tiểu Liên

[Chanhkien.org] Trong suốt triều đại nhà Thanh, có một người đàn ông sống sung túc ở một vùng ngoại ô của Bắc Kinh. Ông là một nhà buôn vải và đã có một cậu con trai, chừng hai mươi mấy tuổi. Người con trai trẻ luôn luôn nghĩ làm thế nào để thông thạo kỹ năng buôn bán của cha và không nghĩ đến điều gì khác. Nhiều người mai mối đến nhà để hy vọng tìm cho anh ta một người vợ, nhưng người con trai luôn sử dụng công việc bận rộn để cáo lỗi. Sau đó, người cha đã giữ anh ta ở nhà và đã chọn một phụ nữ trẻ từ một gia đình giàu có. Người vợ tương lai chỉ mới 16 tuổi.Một năm sau, gia đình trang hoàng căn nhà, tổ chức lễ cưới, và đã rước cô dâu về gia đình. Cặp vợ chồng trẻ đã sống rất hạnh phúc. Bạch Cư Dị, một nhà thơ nổi tiếng thời Đường, một lần đã viết trong thơ của mình, “Nhà buôn tìm lợi nhuận coi sự chia sẻ với gia đình nhẹ nhàng.” Người đàn ông trẻ không nghĩ nhiều về tình yêu, và đã không có hành vi đúng đắn đối với tiền tài. Nói rõ hơn, sự yêu thích nghề nghiệp của anh ta vượt xa hơn tình cảm cho vợ và cha. Anh ta đã có những suy nghĩ mâu thuẫn trong đầu về trách nhiệm của mình đối với vợ, cha, và tiền tài. 3 năm sau, anh đã đi đến miền Giang Nam (miền Nam của sông Dương Tử) vì công việc làm ăn.
Không lâu sau anh được tin cha chết. Khi trở về, thì thấy cha mình vẫn khỏe. Anh ta nghĩ bụng cha mình có lẽ chỉ muốn mình về nhà, vì trước đây khi ra khỏi nhà thì ông ấy thường viện cớ. Tuy nhiên, đã có nhiều việc cần phải giải quyết. Vì thế, anh ta đã trở lại thêm vài ngày đợi cho đến khi mọi việc đâu vào đó. Anh ta mới trở về nhà thì cha mình đã qua đời. Người cha đã mãi gọi tên anh ta và để lại lời nhắn cho anh ta: Sau khi cha chết, hãy chăm sóc người con dâu tốt của ta và đừng đi xa khỏi nhà thường xuyên. Sau khi cha anh ta được chôn cất, anh ta đã thật sự rất tốt và kề cận bên vợ anh ấy. Anh đã có người khác để chăm sóc việc thương mại. Sau đó việc thương mại trở nên thịnh vượng và anh ta đã rất bận rộn. Anh đã đi nhiều nơi để lo về chuyện làm ăn. Khi anh ta khoảng 50 tuổi, vợ anh ta đã có thai. Trong khoảng thời gian đứa bé gần sinh, một vụ làm ăn rất quan trọng cần sự quan tâm của anh ta, vì thế anh đã bảo vợ trước khi đi rằng anh ta sẽ trở về trong vài ngày. Tuy nhiên, sau 8 ngày, anh vẫn chưa trở lại, vợ anh ta rất lo lắng. “Nếu anh ta mà ở nhà thì thật tốt biết mấy!” người vợ đã nghĩ thế trong lúc sinh đẻ khó khăn. Đứa con đã sinh ra sau khi người vợ phải chịu đau khôn cùng. Tuy nhiên, người vợ đã chết mà ngay cả không nhìn thấy đứa con gái sơ sinh.
Sau khi người vợ chết, nguyên thần của cô ta đã rời khỏi cơ thể và đã rất giận dữ với chồng cô. Cô ta rất bảo vệ đứa con gái của mình, và đã thề rằng cô ta sẽ tìm cách đầu thai thành con người để cô có thể chăm sóc con gái của mình trong những lúc khó khăn.
Khi trở về nhà, anh ta đã nghe tin đau buồn về vợ mình, anh đã khóc 3 ngày. Chỉ khi người khác nhắc nhở anh ấy rằng anh ta cần phải chăm sóc đứa con gái, thì anh ta dần dần ra khỏi sự đau buồn.
Sau đó, trong lúc xã hội hỗn loạn, anh đã thấy rằng mình và con gái nương tựa vào nhau. Khi đứa con gái 6 tuổi, họ đã bị chia cách trong chiến tranh. Kết cục, mối quan hệ tiền duyên của họ đã kết thúc trong đời đó.
Hiện giờ, trong đời này, khi cô con gái gặp khó khăn về tài chính, người cha đã xuất hiện. Điều đó thật hợp với lo-gic, và anh ta đã hành động như là một người cha với cô ấy. Sau đó anh ta đã mang đứa con gái này cùng với anh ta. Bởi vì cô ta là một học viên Pháp Luân Công, vừa mới di chuyển đến thành phố mới, cô gặp nhiều việc không thuận lợi. Anh ta đã giới thiệu cô ấy với một bạn đồng nghiệp cũ người mà anh ta đã không gặp sau 27 năm. Anh ta nói rằng người bạn đồng nghiệp này đã muốn anh ta lấy con gái cô ta làm vợ, nhưng anh ta đã từ chối. Và đó là nguyên nhân tại sao anh ta đã không gặp cô trong những năm qua. Nhưng anh ta đã cảm thấy cần đến viếng thăm họ, và anh ta đã tìm thấy cả gia đình cô ta đều luyện tập Pháp Luân Công, và người con gái của người bạn đồng nghiệp thật ra là mẹ của cô con gái này từ 2 kiếp trước.
Những sự kiện sau đó còn thú vị hơn: dần dần, người con gái của người bạn đồng nghiệp đã bắt đầu rất lo lắng về cô gái này, đối xử với cô gái như là một đứa con gái của cô ta. Vì thế, cả hai họ đều chăm sóc cô ta. Khi anh ta biết người mẹ đến, anh ta lập tức bỏ đi. Khi người mẹ biết anh ta đến, cô lập tức bỏ đi. Họ đã chơi trò trốn tìm. Mặc dù, họ không phải là vợ chồng trong đời này, họ đang hoàn thành những lời ước hẹn nhưng là cha mẹ của cô ấy từ cách đây 2 năm.
Từ câu chuyện này, chúng ta biết rằng mối quan hệ tiền duyên được sắp định trước một cách có mục đích bởi thiên đình, và không ai có thể thay đổi.
Dịch từ:
http://zhengjian.org/zj/articles/2007/4/27/43544.html
http://www.pureinsight.org/pi/index.php?news=4632
Cơ hội cuối cùng


Tác giả: Niệm Từ
[Chanhkien.org] Đêm qua tôi có một giấc mơ. Trong mơ, tôi thấy một nhóm đông người đang làm việc trong một nhà máy.
Đến cuối tháng, ông chủ chẳng những không trả lương cho họ mà còn đuổi họ ra khỏi nhà máy. Lúc đó, bầu trời tối tăm mù mịt. Tôi dẫn một vài công nhân vào một căn phòng trống. Ngay sau khi ổn định chỗ ngồi, chúng tôi nghe tiếng chạy, tiếng vấp ngã, la hét v.v. Tôi chạy ra cửa và nhìn thấy mọi người trông như đang bệnh: một số thì làn da tối sầm lại và số khác thì rất xanh xao. Người ta vừa chạy vừa té ngã. Tôi nghĩ: Đại họa đây rồi. Hỡi nhân loại, các bạn đã không nghe theo lời khuyên của các đệ tử Đại Pháp, cho nên hôm nay các bạn mới gặp rắc rối. Tôi không thể chịu được nữa và hét to với những người đang chạy: “Đừng chạy nữa! Hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Vài người nghe lời tôi nói và lập tức hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”
Màu da của những người hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” đã trở lại bình thường. Nhưng những ai không làm theo đều lần lượt ngã gục, hết người này đến người khác. Bụng của một số người nổ tung ra và trông thật kinh khủng.
Khi quay lại căn phòng trước đó, tôi thấy da của một số người đã bắt đầu thay đổi. Tôi nói với họ: “Hãy hô ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ nhanh lên!” Lúc đó mọi người trong phòng đều hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Làn da của họ liền sớm trở lại bình thường. Sau đó có vài người đến chỗ chúng tôi và muốn vào trong. Tôi nói: “Bạn có thể vào chỉ khi bạn hô to “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Một số người làm theo và số khác thì bỏ đi. Căn phòng mau chóng chật kín. Có một người trông giống như mục sư. Ai đó đã hỏi người ấy rằng họ nên làm gì. Ông ấy chỉ vào tôi và nói: “Hãy làm theo lời cô ấy và hô ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’”.
Tôi nói với mọi người rằng họ có thể được cứu nếu họ tin rằng “Pháp Luân Đại Pháp là tốt”. Mọi người cùng hô to một lần nữa và tất cả những người trong phòng đã được cứu. Bên ngoài, xác chết la liệt khắp nơi. Đó thật sự là một cảnh tượng kinh hoàng.
Tôi nhận ra rằng đó là do Sư Phụ từ bi của chúng ta đã ban cho những người này một cơ hội cuối cùng. Ngay trong phút cuối, nếu bạn tin “Pháp Luân Đại Pháp là tốt”, bạn sẽ được cứu. Sau khi thức giấc, cảm giác của tôi thật khó tả. Sau đó tôi kể với những người hàng xóm và hy vọng họ cũng sẽ giác ngộ được sự từ bi của Sư Phụ. Tuy nhiên, họ chỉ nhìn tôi và mỉm cười. Tôi muốn nói với những chúng sinh mê lạc trong cõi hồng trần này rằng: “Xin hãy nghe theo lời khuyên của các đệ tử Đại Pháp và tỉnh ngộ.” Hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, bạn sẽ thấy “hy vọng” ngay trước mắt.
Dịch từ:
http://www.pureinsight.org/node/5114
http://www.zhengjian.org/zj/articles/2007/11/26/49559.html
Sách Hoài Nam Tử có chép một câu chuyện như sau:
“Một ông lão ở gần biên giới giáp với nước Hồ phía Bắc nước Tàu, gần Trường thành, có nuôi một con ngựa. Một hôm con của ông lão dẫn ngựa ra gần biên giới cho ăn cỏ, vì lơ đễnh nên con ngựa vọt chạy qua nước Hồ mất dạng. Những người trong xóm nghe tin đến chia buồn với ông lão.
Ông lão là người thông hiểu việc đời nên rất bình tỉnh nói: – Biết đâu con ngựa chạy mất ấy đem lại điều tốt cho tôi.
Vài tháng sau, con ngựa chạy mất ấy quay trở về, dẫn theo một con ngựa của nước Hồ, cao lớn và mạnh mẽ.
Người trong xóm hay tin liền đến chúc mừng ông lão, và nhắc lại lời ông lão đã nói trước đây.
Ông lão không có vẻ gì vui mừng, nói: – Biết đâu việc được ngựa Hồ nầy sẽ dẫn đến tai họa cho tôi.
Con trai của ông lão rất thích cỡi ngựa, thấy con ngựa Hồ cao lớn mạnh mẽ thì thích lắm, liền nhảy lên lưng cỡi nó chạy đi. Con ngựa Hồ chưa thuần nết nên nhảy loạn lên. Có lần con ông lão không cẩn thận để ngựa Hồ hất xuống, té gãy xương đùi, khiến con ông lão bị què chân, tật nguyền
Người trong xóm vội đến chia buồn với ông lão, thật không ngờ con ngựa không tốn tiền mua nầy lại gây ra tai họa cho con trai của ông lão như thế.
Ông lão thản nhiên nói: – Xin các vị chớ lo lắng cho tôi, con tôi bị ngã gãy chân, tuy bất hạnh đó, nhưng biết đâu nhờ họa nầy mà được phúc.
Một năm sau, nước Hồ kéo quân sang xâm lấn Trung nguyên. Các trai tráng trong vùng biên giới đều phải sung vào quân ngũ chống ngăn giặc Hồ. Quân Hồ thiện chiến, đánh tan đạo quân mới gọi nhập ngũ, các trai tráng đều tử trận, riêng con trai ông lão vì bị què chân nên miễn đi lính, được sống sót ở gia đình.”
Sau khi kể câu chuyện trên, sách Hoài Nam Tử đưa ra luận điểm: Họa là gốc của Phúc, Phúc là gốc của Họa. Họa Phúc luân chuyển và tương sinh. Sự biến đổi ấy không thể nhìn thấy được, chỉ thấy cái hậu quả của nó.
Tái ông thất mã
Do đó, người đời sau lập ra thành ngữ: Tái ông thất mã, an tri họa phúc. Nghĩa là: ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc.
Hai điều họa phúc cứ xoay vần với nhau, khó biết được, nên khi được phước thì không nên quá vui mừng mà quên đề phòng cái họa sẽ đến; khi gặp điều họa thì cũng không nên quá buồn rầu đau khổ mà tổn hại tinh thần. Việc đời, hết may tới rủi, hết rủi tới may, nên bắt chước tái ông mà giữ sự thản nhiên trước những biến đổi thăng trầm trong cuộc sống.
( Sưu Tầm )

Bệnh tiểu đường của mẹ tôi biến mất, bà đã lại nở nụ cười


Bài chia sẻ của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc,
[MINH HUỆ 21-01-2016] Sau khi đắc Pháp vào tháng 3 năm 1997, sức khỏe của tôi đã hồi phục trong một thời gian ngắn và bệnh tật của tôi đã biến mất. Tôi biết rằng tôi phải chia sẻ điều này với mẹ tôi.
Mẹ tôi vốn đã 72 tuổi, sống ở thành phố khác. Đã nhiều năm qua bà ấy bị bệnh tiểu đường và bà có lượng đường trong máu rất thấp. Ngay cả liều lượng thuốc insulin cao nhất cũng không giúp gì nhiều. Thị lực của bà trở nên mờ dần đi. Chân và bàn chân đã bị lở loét. Ngoài ra, bà bị các vấn đề về tim và thận. Các bác sỹ nói rằng họ không thể làm được gì cho bà.
Bà đã nghĩ đến việc tự tử, nhưng sau đó quyết định không tự tử nữa bởi vì bà không muốn chúng tôi buồn. Bà cứ chịu đựng suốt ngày này qua ngày khác.
Khi tôi đến thăm mẹ tôi và nói với bà ấy về những thay đổi tích cực từ việc luyện tập, lúc đầu bà hoàn toàn không tin vào điều đó. Tuy nhiên, khi tôi nói với bà nhiều hơn về vẻ đẹp của môn pháp bà đã nói bà sẽ tập thử. “Nếu môn pháp có thể giúp được mẹ đến mức mẹ không còn cần tiêm insulin nữa, thì mẹ sẽ rất vui đấy.”
Mẹ tôi dành hai ngày và nghe hết các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí. Bà thấy thích các bài giảng và nhờ tôi hướng dẫn cho bà các bài công Pháp. Khi bà tập thử lần đầu tiên, bà đã có thể ngồi đả tọa với hai chân trong thế song bàn khoảng nửa giờ đồng hồ. Một vài ngày sau đó, bố tôi đã đưa bà đến điểm luyện công nhóm gần đó bằng xe lăn.
Tôi tiếp tục gọi điện cho bà, hỏi thăm tình hình của bà, và khích lệ bà. Một hôm bà nói bà bị sổ mũi. Một ngày khác bà có các triệu chứng tiêu chảy. Tôi đã chia sẻ với bà thể ngộ của tôi về những lời giảng về việc tiêu trừ nghiệp bệnh và tịnh hóa thân thể và để bà quyết định phải làm gì. Bà đã quả quyết, “Mẹ khỏe rồi. Con không cần đến thăm và chăm sóc cho mẹ nữa. Mẹ biết thân thể mẹ đang được tịnh hóa.”
Không lâu sau, bà ấy trở nên khỏe mạnh đủ để tự mình đến điểm luyện công nhóm.
Một hôm, bà đã quyết định ngừng tiêm insulin, với tư tưởng vững vàng, “Tôi là một học viên Pháp Luân Công và tôi không cần đến nó nữa.” Bố tôi, mặt khác, vẫn còn lo lắng. Ông ấy đợi ba ngày và hỏi mẹ tôi xem bà có ổn không.
Mẹ tôi đang luyện tĩnh công vào lúc đó. Sau khi hết nhạc, bà ấy nói với bố tôi, “Bây giờ sức khỏe của tôi hoàn hảo rồi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy khỏe như vậy trong suốt cuộc đời mình.”
Kể từ đó, bệnh tiểu đường của bà đã biến mất và bà không còn cần kiêng khem đặc biệt nữa. “Bây giờ mẹ có thể làm mọi việc trong nhà. Đến đây đi, và mẹ sẽ nấu cho con,” bà hãnh diện nói với tôi qua điện thoại.
Mẹ tôi không nấu ăn cho chúng tôi đã nhiều năm nay. Bất cứ khi nào con cái bà đến thăm bà, chúng tôi luôn bận rộn suốt với việc nấu ăn, lau dọn, và sắp xếp đồ đạc cho bố mẹ chúng tôi. Thật kỳ diệu khi chứng kiến những thay đổi này và bà vui vẻ trở lại.
Khi bác sỹ, vốn đã kê đơn thuốc cho mẹ tôi trong quá khứ, nhìn thấy tôi và hỏi thăm về mẹ tôi, tôi kể với ông ấy những gì đã xảy ra. “Đó là một phép lạ!” bác sỹ nói. “Tôi đoán chắc không một ai trong số các bác sỹ của bà ấy tưởng tượng được điều này lại có thể xảy ra.”
Chứng kiến những thay đổi ở mẹ tôi, nhiều người hàng xóm cũng bắt đầu luyện tập. Bố tôi, vốn là người ngoan cố theo thuyết vô thần, cũng đã trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Đăng ngày 26-2-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Tôi đã bắt đầu một cuộc đời mới sau khi tìm thấy Pháp Luân Đại Pháp


[MINH HUỆ 06-01-2010] Tôi là một học viên Pháp Luân Công từ thành phố Thanh Đảo, tỉnh Sơn Đông. Mùa đông năm 1996, khi cuộc sống của tôi sắp kết thúc thì tôi may mắn bắt đầu biết đến Pháp Luân Công. Sau khi học Pháp Luân Công, tôi đã bắt đầu một cuộc sống mới hoàn toàn.
Tôi đã rất yếu và chịu nhiều bệnh khác nhau, như là bệnh thấp tim, viêm túi mật và thận, thiếu máu, đau nửa đầu, dính ruột hậu phẫu và viêm khớp. Bởi vì có nhiều lần tôi không thể đi, tôi chỉ được học đến lớp 4. Tôi đã đến tất cả các bệnh viện ở thành phố Thanh Đảo và nhiều bệnh viện lớn ngoài thành phố, hết y học cổ truyền Trung Quốc, tây y, phẫu thuật, và các cách chữa bệnh khác. Tôi đã tốn rất nhiều tiền nhưng không thành công.
Sau khi tôi kết hôn và sinh con gái, sức khỏe tôi thậm chí tệ hơn nữa. Hai chân tôi sưng lên ghê gớm và tôi không thể đi. Mặt tôi sưng đến nỗi tôi không thể mở mắt. Một lần tôi tắm và gội đầu, tôi bị cảm lạnh và sốt. Thân thể và hệ thống miễn dịch của tôi rất yếu. Tôi hầu như sống bằng cách tiêm thuốc globulin nhau thai và phôi nhũ và các thuốc tĩnh mạch khác. Tôi đã chật vật sống qua ngày. Trong một nỗ lực nhằm giảm cơn đau và sự đau khổ, tôi đã nghĩ về phương cách đến với các vị Thần và Phật để được cứu rỗi và phúc lành. Tôi bắt đầu tu Phật năm 1990. Mỗi tuần tôi sẽ đến ngôi đền để cúng tiền và bái lạy. Mỗi ngày tôi sẽ đốt nhang và thờ cúng Bồ tát. Nhưng đó chỉ là hình thức bên ngoài và tôi không biết làm thế nào để tu luyện tâm tính của mình. Vì vậy sức khỏe thể trạng của tôi không thay đổi nhiều. Tôi đã trải qua tình trạng thập tử nhất sinh hai lần, làm cho tôi đã phải viết di chúc.
Mùa đông năm 1991, chị gái tôi đưa con gái nhỏ của tôi đến thăm tôi trong bệnh viện. Tôi cố mở mắt nhưng tôi không thể nói. Con gái tôi luôn chu đáo và không bao giờ khóc trước mặt tôi. Con tôi chạm lên mặt tôi bằng cái tay nhỏ của nó và nói, “Mẹ, hãy nhanh chóng khỏe lại. Chúng ta sẽ về nhà ngay khi mẹ khỏe lại.” Tuy nhiên, lúc đi ra ngoài phòng của tôi, nó khóc to. Con tôi hỏi chị tôi, “Mẹ con sắp chết phải không?” Nghe điều này, những người cùng phòng và họ hàng của họ đều khóc. Họ bảo tôi, “Con gái của cô là một đứa trẻ tốt. Vì nó, cô phải sử dụng hết nghị lực của mình để sống.
Mùa xuân năm 1994, người tôi lại sưng lên và tôi phải ở trên giường hơn 1 tháng. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình đang dần dần kết thúc. Một phụ nữ trong khu phố của tôi cũng cảm thấy tôi sẽ không qua khỏi thời gian này và cô ấy ở lại bên cạnh tôi để giúp đỡ tôi cả ngày lẫn đêm trong một vài ngày liên tục. Tôi nhiều lần hỏi cô ta, “Nếu tôi chết, điều gì sẽ xảy ra với con tôi?” Cô trả lời trong nước mắt, “Hãy yên tâm nghỉ ngơi. Nếu cô chết tôi sẽ chăm lo cho con cô như là con tôi. Đừng lo lắng về nó. Chỉ tập trung vào việc khỏe lại.” Thỉnh thoảng tôi ngất đi và cảm thấy xung quanh mình tối đen như mực và tôi sẽ dùng tất cả sức lực của mình để cố bò lại về nhà, lo lắng cho con gái tôi. Tôi đã thoát khỏi lưỡi hái của thần chết lần ngày đến lần khác.
Một ngày vào tháng 10 năm 1996, tôi đến một bệnh viện tư ở quận để tiêm một liều tĩnh mạch. Khi tôi đi qua một công viên gần tòa nhà cư ngụ của mình, tôi để ý nhóm người đang tập một vài bài tập. Và tôi đi gần đến họ, tôi cảm thấy thoải mái. Tôi nói với một người đàn bà lớn tuổi đang tập các bài tập, “Tôi muốn tập như vậy. Nếu tôi tập, nó có thể giúp điều trị bệnh của tôi không?” Người đàn bà cầm lấy tay tôi và nói, “Có, chắc chắn có thể. Cô có duyên số. Tôi tình cờ có một bản sao của Chuyển Pháp Luân nên tôi có thể đưa cho cô.” Vì vậy tôi theo bà ta về nhà bà nơi mà bà đưa cho tôi cuốn sách. Ngày hôm sau, bà bảo tôi, “Ngày mai chúng tôi sẽ mở các bài giảng của Sư Phụ tại nhà. Cô sẽ đến chứ.” Tôi trả lời rằng tôi sẽ đến và tôi tham gia vào nhóm nghe các băng giảng, trong quá trình đó tôi cảm thấy buồn ngủ nhưng tôi vẫn nghe toàn bộ Sư Phụ giảng. Tôi nhớ rằng Sư Phụ giảng miễn là tôi xem chính mình là một học viên thực thụ thì Sư Phụ sẽ thanh lọc thân thể tôi. Sau khi về nhà, tôi bắt đầu ho ra máu, mũi tôi chảy máu, xương và cơ bắp nhức nhối. Tôi biết rằng Sư Phụ đang đẩy nghiệp và vật chất xấu ra khỏi thân thể mình. Học viên Đại Pháp thấy tôi đã bỏ mất 2 ngày bài giảng và đã đến nhà tôi. Khi bà thấy tình trạng của tôi bà bảo rằng đó là những gì Sư Phụ chăm sóc cho tôi như một đệ tử mới. Tôi nói, “Tôi biết rằng Sư Phụ đang thanh lọc thân thể tôi. Tôi đã chịu đựng hơn 20 năm. Thậm chí bệnh viện không thể chữa cho tôi. Chỉ Sư Phụ có thể cứu tôi. Tôi giao phó cuộc đời tôi cho Sư Phụ. Tôi muốn theo những gì Sư Phụ dạy và thành một học viên thực thụ.
Từ đó tôi tập luyện các bài công pháp và đọc sách mỗi ngày và sức khỏe của tôi dần dần hồi phục. Tôi không cần dựa vào thuốc nữa. Da dẻ tôi trở nên hồng hào và khỏe mạnh. Môi tôi không bị đen và tái nữa. Tôi có thể thở khi đi bộ. Độ đạm trong nước tiểu đã giảm. Chức năng xương đã bình thường và tôi có thể bắt đầu làm việc vặt trong nhà. Tôi thật sự có một cảm giác thoải mái khi thoát khỏi đau khổ và bệnh tật. Nửa năm sau, tôi đến bệnh viện để gặp bác sĩ chính của mình người đã chữa trị tôi nhiều năm. Ông bị sốc khi nhìn thấy tôi. Tôi nói với ông rằng đó là Pháp Luân Công đã cứu tôi. Ông nói, “Pháp Luân Công thật sự huyền diệu. Thật sự, bạn bị nhiều bệnh mà y học hiện đại không chữa được hoàn toàn. Cô nên tiếp tục siêng năng tập luyện Pháp Luân Công.” Một năm sau tất cả bệnh của tôi đã biến mất hoàn toàn và tôi trở thành một người thật sự khỏe mạnh.

Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2010/1/6/215752.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2010/1/17/113964.html
Đăng ngày: 01-02-2010; bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.