Thứ Năm, 10 tháng 3, 2016

Các nhà khoa học trên khắp thế giới (đã lên đến hơn 100 người) để làm một khẩn cầu quốc tế tới Liên Hiệp Quốc về sự nguy hiểm của việc sử dụng những thiết bị phát ra điện từ, như điện thoại di động (ĐTDĐ) và WiFi.
100 nhà khoa học đang khẩn cầu Liên Hợp Quốc cảnh báo về tác động khủng khiếp của điện thoại lên trẻ em
*Bài báo này chỉ là một phần nhỏ của các nghiên cứu về sự nguy hiểm của những thiệt bị này. Chúng tôi khuyến khích bạn tự tìm hiểu sâu hơn, và chỉ muốn cung cấp một nền tảng để cho bạn thấy được có những thứ mà cần nhiều người phải chú ý hơn nữa.
Tiến sĩ Martin Blank, từ Khoa sinh lý và sóng di động lý sinh học tại Đại học Colombia, đã tham gia vào một nhóm các nhà khoa học trên khắp thế giới (đã lên đến hơn 100 người) để làm một khẩn cầu quốc tế tới Liên Hiệp Quốc về sự nguy hiểm của việc sử dụng những thiết bị phát ra điện từ, như điện thoại di động (ĐTDĐ) và WiFi.
Nhiều nghiên cứu cũng đã tiết lộ việc bức xạ của ĐTDĐ có thể gây ung thư.
Và bạn có biết Cơ quan Nghiên cứu Ung thư Quốc tế (IARC) đã xếp tần số vô tuyến (bao gồm cả những gì từ ĐTDĐ) là tác nhân có thể gây ung thư vào năm 2001?
Nguy cơ từ sử dụng ĐTDĐ càng trở nên đáng tin khi Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) đã xác nhận rằng bức xạ của ĐTDĐ có thể gây ra ung thư vào năm 2011.
Tuyên bố này dựa trên một quyết định của một nhóm 31 nhà khoa học, đến từ 14 nước, sau khi xem xét các bằng chứng gợi ý điều này là có thực.
Đây là những tin tức khiến ta phải giật mình, đặc biệt là có một thực tế rằng não của trẻ em hấp thụ bức xạ mạnh hơn nhiều lần so với người lớn.
Tiến sĩ Devra Davis, là một trong những người được nể trọng và có uy tín nhất trên những nghiên cứu về nguy cơ của ĐTDĐ.
 [Một] điện thoại di động chính là một máy phát vi sóng hai chiều,’ Ts Davis chỉ ra.
“Họ đã thành công khi đấu tranh để được sử dụng cụm từ ‘năng lượng tần số vô tuyến’ thay vì bức xạ vi sóng. Bởi họ biết rằng năng lượng tần số vô tuyến nghe vô hại hơn.
Ta nghe nhạc qua radio. Ai cũng cần thêm năng lượng. Còn điều gì tuyệt hơn?
Nhưng năng lượng tần số vô tuyến chính là cách gọi khác của bức xạ vi sóng.
Nếu mọi người hiểu được họ đang để một thiết bị bức xạ vi sóng hai chiều ngay cạnh não của mình hay cạnh cơ quan sinh sản, có thể họ sẽ nghĩ khác về nó.
Nguy hiểm tới Khả năng sinh sản, Phụ nữ có thai và Trẻ nhỏ
Tiến sĩ Davis đã đưa ra cảnh báo, đặc biệt, về nguy cơ trên phụ nữ có thai và thai nhi của họ, hơn nữa nghiên cứu trên động vật trước khi sinh khi tiếp xúc với bức xạ từ ĐTDĐ đã cho thấy:
• Thay đổi DNA
• Thay đổi tuần hoàn não
• Tổn thương dây cột sống
• Ảnh hưởng khả năng học hỏi
Bộ não của trẻ nhỏ chứa nhiều dung dịch hơn của người lớn, và có hộp sọ mỏng hơn, điều này ảnh hưởng tới lượng bức xạ được hấp thụ, khiến cho chúng dễ bị tổn hại hơn so với người lớn.
Với thiếu niên sử dụng ĐTDĐ từ khi còn nhỏ, nguy cơ ung thư não sẽ cao hơn khoảng bốn tới năm lần so với những người không sử dụng.
2-100-nha-khoa-hoc-dang-khan-cau-lien-hop-quoc-canh-bao-ve-tac-dong-khung-khiep-cua-dien-thoai-len-tre-em-1457340851166-0-0-327-640-crop-1457340975915
 
Trong khi đó, một phân tích tổng hợp đã cho thấy việc tiếp xúc với bức xạ điện từ mức độ thấp (EMR) từ ĐTDĐ làm giảm tính linh hoạt của tinh trùng tới 8% và khả năng sống của tinh trùng tới 9%.
Những điều bạn có thể làm để hạn chế sự tiếp xúc & Vì sao bạn tốt nhất đừng nên lo lắng
Lo lắng là vô nghĩa và chẳng giải quyết được vấn đề gì. Tuy đọc được những thông tin như vậy có thể đáng sợ, và đó cũng là phản ứng mà bạn nên có.
Nhưng rũ bỏ sợ hãi có lẽ chính là bước đầu tiên để hạn chế hiệu ứng của trường điện từ trên cơ thể bạn.
Cho tới khi ngành công nghiệp bắt đầu coi trọng vấn đề này, trách nhiệm giữ cho trẻ nhỏ an toàn rõ ràng phụ thuộc vào chính những bậc cha mẹ.
Để giảm thiểu tối đa nguy cơ cho bộ não của bạn, và của con bạn, đây là những lời khuyên dành cho bạn:
– Đừng để con nhỏ của bạn sử dụng điện thoại di động hay bất cứ thiết bị không dây nào. Trẻ em dễ bị gây hại bởi bức xạ hơn người lớn rất nhiều lần.
– Hạn chế tối đa việc sử dụng điện thoại di động. Chỉ cần điện thoại di động của bạn đang bật, nó sẽ liên tục phát ra bức xạ, ngay cả khi bạn đang không gọi điện. Nên hãy tắt điện thoại nếu có thể.
– Giảm thiểu hay dừng sử dụng những thiết bị không dây khác. Ngay cả điện thoại bàn di động cũng có thể đem tới nguy cơ.
Tốt nhất nên để máy chính ở cách xa bạn ít nhất ba căn phòng so với nơi bạn dành nhiều thời gian nhất, đặc biệt là phòng ngủ.
100-nha-khoa-hoc-dang-khan-cau-lien-hop-quoc-canh-bao-ve-tac-dong-khung-khiep-cua-dien-thoai-len-tre-em
 
– Hạn chế sử dụng điện thoại ở vùng sóng yếu.
Sóng càng yếu, điện thoại của bạn sẽ phải dùng nhiều năng lượng hơn để truyền dẫn, và nó cũng sẽ phát ra nhiều bức xạ hơn.
– Tránh mang điện thoại trên người, và không ngủ với điện thoại dưới gối hay gần đầu của bạn.
Để điện thoại trong bra hay túi ngực gần tim của bạn chính là tự tìm đến rắc rối, cũng như việc để điện thoại trong túi quần nếu như một người đàn ông muốn trở nên vô sinh.
– Nơi nguy hiểm nhất, nếu nói về việc tiếp xúc với bức xạ, chính là khoảng 15cm xung quanh ăn ten phát.
Nên là khi điện thoại đang bật, tốt nhất đừng để bộ phận nào tiếp xúc với khu vực đó.
– Tôn trọng người khác; nhiều người rất nhạy cảm với trường điện từ.
Nên hãy hạn chế dùng điện thoại ở nơi công cộng. Trẻ nhỏ mỏng manh hơn ta rất nhiều. Nên tốt nhất hãy tránh sử dụng điện thoại gần chúng.
Hãy biết cách tự bảo vệ chính bản thân và sức khỏe của bạn cũng như của những người xung quanh, đặc biệt là trẻ nhỏ.
theo GenK/TTVN

Đứa trẻ bảy tuổi đã khỏi căn bệnh về xương hiếm gặp sau một tháng tu luyện Pháp Luân Công


Bài chia sẻ của một học viên Đại Pháp từ tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-1-2016] Đó là vào tháng 10 năm 1996 khi chồng tôi đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân và đây là lần đầu tôi nhìn thấy các từ “Chân – Thiện – Nhẫn.” Một cảm giác vui sướng tuyệt vời đã đến với tôi và tôi tin rằng đó là những nguyên lý mà mọi người nên tuân theo.
Trong 19 năm qua, uy lực siêu thường của Pháp Luân Công đã không ngừng triển hiện trong gia đình tôi.
Không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện, cậu con trai 7 tuổi của tôi từ trường trở về nhà và kêu rằng chân phải của cháu bị đau.
Tôi nhẹ nhàng bóp chân cho cháu và không thấy có vấn đề gì ở xương. Tôi đoán rằng có thể cháu chỉ bị sái chân một chút và cơn đau sẽ sớm hết.
Tuy nhiên, hai ngày sau chân phải của cháu tấy đỏ và bắt đầu sưng lên. Từ dưới bắp chân của cháu, chỗ sưng đã nhanh chóng lan đến bắp đùi. Cháu bị sốt. Hàng đêm, cháu phải đi vệ sinh ít nhất là chục lần.
Vì vậy chồng tôi và tôi đã đưa cháu đến Bệnh viện đa khoa quân y Vũ Xương Quảng Châu. Lúc đó là 8 giờ sáng. Chúng tôi đã phải đợi ở bên ngoài phòng mổ.
Bác sỹ phẫu thuật đến, hỏi chúng tôi vài câu hỏi chung chung rồi sau đó khám chân cho con trai tôi. Ông ấy có vẻ rất hoảng hốt.
“Chân của con trai anh chị đang bị chảy mủ.” Ông ấy nói thẳng với chúng tôi: “Chúng tôi cần phải thực hiện phẫu thuật ngay nếu không chân của cháu sẽ bị hoại tử.”
Chúng tôi biết tình trạng của cháu rất nguy cấp khi bác sỹ đã bỏ qua việc đăng ký và các thủ tục thanh toán cần thiết để tiến hành ngay ca phẫu thuật cho con trai của chúng tôi.
Họ rạch hai đường dài 12 inch trên chân của cháu để cho mủ và máu tứa ra, đầy đến cả nửa cái chậu.
Tôi thấy phần thịt ở giữa xương chân đã bị hoại tử còn các mô liên kết đã chuyển sang màu xanh thẫm. Toàn bộ cẳng chân đã bị rỗng ở bên trong. Một miếng gạc lớn được nhét vào trong lỗ hổng gần như đã biến mất không còn gì.
Quần áo phải được thay ra hàng ngày. Trước tiên, miếng gạc lớn sẽ được lấy ra và khử trùng triệt để. Người ta dùng dao để nạo vét lớp mô xanh trong xương. Phần thịt hoại tử được tách ra và cắt bỏ, từng chút một, cùng với một cái kéo cho đến khi bật máu ra. Sau đó toàn bộ phần hoại tử sẽ được lấy đi và miếng gạc lớn tiệt trùng sẽ được nhồi trở lại vào trong khoang rỗng.
Mỗi lần thay quần áo, con trai tôi còn phải trải qua một sự đau đớn cùng cực khác nữa và toàn thân cháu rũ ra như bị bại liệt.
Trong hai tháng tiếp theo, chúng tôi đã phải tiêu tốn thêm hơn 200 Nhân dân tệ mỗi ngày cho việc chữa trị của cháu, nhưng chân của con trai chúng tôi không hề được cải thiện. Cháu được truyền IV, nhưng cơn sốt của cháu vẫn không thuyên giảm, và phần thịt trong chân của cháu tiếp tục bị hoại tử.
Cuối cùng, bệnh viện đã tổ chức một nhóm các chuyên gia hội chẩn, người nào cũng khoảng 30 năm kinh nghiệm.
Chẩn đoán sơ bộ của họ là viêm tủy xương, nhưng chúng tôi cần phải chi ra 4.000 Nhân dân tệ cho các xét nghiệm về tủy sống. Nếu chẩn đoán của họ là chính xác, cần phải làm phẫu thuật cắt cụt chân, nếu không tính mạng của con trai chúng tôi sẽ bị đe dọa một cách nghiêm trọng.
Chi phí phẫu thuật cùng các chi phí y tế liên quan ước tính khoảng trên 20.000 Nhân dân tệ. Đối với gia đình chúng tôi, đó là số tiền quá lớn.
Vào thời điểm đó, chúng tôi đã hết sạch tiền tiết kiệm, bán hết tất cả mọi thứ mà chúng tôi có, đồng thời vay mượn bất cứ thứ gì mà chúng tôi có thể vay. Chúng tôi đang sắp đến nước khánh kiệt. Làm sao chúng tôi có được đủ tiền để làm thêm các xét nghiệm nữa đây, nói gì đến chuyện phẫu thuật và điều trị?
Chỉ còn 5 ngày nữa là sang năm mới. Không có đồng nào để điều trị theo yêu cầu, chúng tôi chỉ có thể chi vài trăm Nhân dân tệ tiền thuốc men và đưa con trai của chúng tôi về nhà.
Con trai chúng tôi tiếp tục lên cơn sốt, vì vậy hàng ngày chúng tôi phải đưa cháu tới một phòng khám tư nổi tiếng ở địa phương để truyền IV và thay quần áo cho cháu.
Vào ngày mùng 5 Tết, khi chúng tôi đang ở phòng khám để truyền một đợt khác, một nữ bác sỹ đã nhìn thấy đồ hình Pháp Luân trên vòng cổ của chồng tôi.
Cô ấy hỏi với vẻ thực sự tò mò: “Tại sao cứ có cái gì đó xoay chuyển bên trong thứ này vậy? Cảm giác thật lạ, nhưng kỳ diệu.”
Chúng tôi rất ấn tượng khi biết cô ấy có thể nhìn thấy được sự xoay chuyển của đồ hình trong không gian khác và nói với cô ấy: “Đây là đồ hình Pháp Luân. Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp, là Pháp vũ trũ để cứu người. Đại Pháp dạy nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, đó là các nguyên lý mà chúng ta chiểu theo để thật sự làm một người tốt. Chỉ khi chúng ta tu luyện đến tầng thứ cao thì chúng ta mới có thể đề cao tâm tính để trở về với chân ngã của mình, và cuối cùng trở về gia viên thực của chúng ta.”
Cô ấy rất quan tâm, vì thế tối hôm đó, cô ấy đã đi cùng với dì của mình đến nhà chúng tôi để nghe băng thu âm các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí.
Cùng tối hôm đó, tôi nhìn thấy trong vườn sau nhà mình một Pháp Luân lớn, trong suốt có màu tím đang xoay chuyển chầm chậm. Hình thái cực và phù hiệu chữ vạn ở trung tâm đều rất rõ ràng và sắc nét, đồng thời cũng đang xoay chuyển chầm chậm.
Tôi liếc nhìn phía sau chỗ con trai tôi đang ngồi, và thấy hai Pháp Luân nhỏ đang quay rất nhanh quanh bàn tay của con trai tôi. Cả hai Pháp Luân đều phát ra ánh sáng rất mạnh.
Tôi chia sẻ điều mà tôi đã nhìn thấy với chồng tôi. Chúng tôi quyết định rằng chúng tôi sẽ hướng dẫn con trai chúng tôi luyện các bài công pháp Pháp Luân Công.
Trong khoảng thời gian hơn 3 tháng, cháu sẽ hét lên trong đau đớn nếu chân phải của cháu bị dịch chuyển hay ngay cả khi chỉ khẽ bị chạm vào. Vì vậy cháu không thể chịu được lực đè lên, nên cháu cũng không thể đi lại được, do vậy mỗi lần đi vệ sinh đều phải có người bế cháu.
Tuy nhiên, ngay khi bắt đầu luyện công, cháu đã có thể đứng lên. Cơn sốt của cháu biến mất, và cháu có thể đi tập tễnh ra ngoài chơi. Hàng đêm, chân của cháu sưng lên, nhưng đến ban ngày, chỗ sưng ấy lại biến mất.
Chúng tôi tin rằng Sư phụ đang giúp tiêu trừ nghiệp lực cho cháu. Vì vậy, hàng ngày, chúng tôi rửa vết thương cho cháu bằng nước muối, sau đó băng chân cháu lại bằng gạc buộc vết thương. Chúng tôi cho cháu dừng uống thuốc, nhưng chúng tôi cùng nhau luyện công hàng ngày và nghe các bài giảng của Sư phụ.
Khoảng một tháng sau, vết thương của cháu dần kín lại và cuối cùng chân cháu đã khỏi hoàn toàn.
Con trai tôi đã mất hơn hai tháng ở bệnh viện và phải tiêu tốn gần 10.000 Nhân dân tệ để chữa trị mà bệnh viêm tủy xương của cháu không hề thuyên giảm, nói gì đến chuyện được chữa khỏi. Chúng tôi đã cùng nhau học các bài giảng Pháp Luân Công và luyện công trong vòng chưa đầy một tháng mà con trai chúng tôi đã hoàn toàn bình phục.
Không lời nào có thể tả xiết lòng biết ơn của chúng tôi.

Đăng ngày 8-3-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Từ một phụ nữ đầy oán hận trở thành một thiên sứ


Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 3-2-2016] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công năm 2012. Trước khi tu luyện, tôi đã phải chịu đựng bệnh loét dạ dày, đau đầu, chóng mặt, sỏi thận và nhiều căn bệnh khác nữa. Lúc nào tôi cũng đau đớn vô cùng. Để loại bỏ sỏi thận, tôi đã tới một bệnh viện để tán sỏi thận bằng siêu âm, nhưng chúng không bị tan đi. Quá trình điều trị khiến tôi đau đớn không chịu được, mồ hôi toát ra đầm đìa đến mức thấm đẫm cả chiếc áo khoác mùa đông mà tôi đang mặc trên người.
Chồng tôi quản lý một doanh nghiệp khá thành công, anh luôn luôn đối xử tốt với tôi. Chúng tôi có bốn người con, người con lớn đã ngoài 20 tuổi rồi.
Một ngày nọ, đột nhiên tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một người phụ nữ lạ yêu cầu tôi ly hôn với chồng bởi vì cô ấy muốn có một danh phận đàng hoàng.
Nghe đến đây, tôi thấy trời đất quay cuồng, cảm thấy toàn thân như muốn nổ tung. Vốn đã phải chịu đau đớn về thể chất, lại thêm cú sốc về tinh thần khiến tôi không chịu đựng nổi. Tôi bị suy sụp tinh thần, gặp ai cũng kêu “oan” và kêu “Bao Thanh Thiên hãy phân xử giúp tôi!”
Đại Pháp dạy tôi Nhẫn và biết nghĩ cho người khác trước
Một người dì của tôi, là một người tu luyện Pháp Luân Công, vì thấy tôi quá khổ sở nên đã tới thăm tôi vào tháng 10 năm 2012. Dì nói cho tôi nghe về Pháp Luân Công và cho tôi một quyển sách để đọc. Đó là cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Kể từ ngày tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, tôi đã tự coi mình là một người tu luyện. Tôi đọc xong quyển sách trong 20 ngày. Điều kỳ lạ là Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi chỉ vài ngày sau khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân.
Trong suốt hai ngày liền, tôi bị chảy nước mũi không ngừng. Khi đó tôi không hiểu tại sao. Sau khi đọc sách, tôi tin rằng điều gì xảy ra cũng là hảo sự, vì vậy tôi không để ý đến nó nữa. Hai ngày sau thì tôi không còn bị chảy mũi nữa. Tôi rất vui mừng nói với bố chồng tôi: “Quyển sách này thật kỳ diệu. Nó hay hơn nhiều so với các sách ở đại học.”
Sau đó tôi đến nhà dì tôi để học các động tác luyện công, và bắt đầu luyện công đều đặn mỗi ngày. Chẳng mấy chốc tất cả các bệnh tật của tôi đều biến mất, toàn thân cảm thấy thoải mái dễ chịu, thậm chí bước chân bắt đầu nhẹ nhàng nhún nhảy.
Không lâu sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã có thể kiềm chế cơn giận dữ và biết hành xử một cách nhẫn nhịn, đặc biệt là đối với chồng tôi.
Lúc đầu, tôi ôm một mối hận lớn đối với chồng mình, tôi hận anh ấy vô tình vô nghĩa. Mỗi lần anh ấy trở về nhà, chỉ cần nhìn thấy xe của anh ấy thôi là tôi đã thấy quặn đau trong lòng. Tôi không thể nói chuyện tử tế với anh ấy, thậm chí không buồn nhìn thẳng vào mắt anh ấy.
Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã minh bạch được các Pháp lý ở cao tầng. Dần dần tâm oán hận đối với chồng tôi đã biến mất từ lúc nào không biết.
Trước đây tôi thường phàn nàn với các con rằng bố của chúng bại hoại đến mức như thế như thế. Con trai cả của tôi đã an ủi tôi và còn hứa một ngày nào đó sẽ trả thù cho tôi.
Nhưng khi cháu thấy trạng thái của tôi đã thay đổi kể từ sau khi tu luyện Pháp Luân Công, cháu cười và nói đùa với tôi: “Mẹ nhìn xem, con không nghĩ rằng con cần phải trả thù cho mẹ nữa, mẹ không còn ghét bố một tí nào nữa thì còn báo thù cái gì đây?”
Chồng tôi cũng nhận ra sự thay đổi của tôi, trong lòng anh ấy rất vui và vô cùng kính phục uy lực của Đại Pháp.
Anh ấy về nhà khá ít, tôi không gặp anh ấy thường xuyên, tuy nhiên mỗi lần gặp mặt là tôi lại giảng chân tướng cho anh ấy, tôi chân thành mong anh ấy có một tương lai tươi sáng.
Mùa xuân năm ngoái, chồng tôi bị đột quỵ và phải đến Thượng Hải để làm phẫu thuật. Khi đó tôi đang ở cùng với con trai út ở một thị trấn gần đó để cho cháu đi học trung học.
Khi biết về tình trạng của chồng, tôi thấy cảm thông với anh ấy, tôi đã gửi cho anh ấy một bùa hộ mệnh chân tướng Đại Pháp, khuyên anh ấy luôn mang theo bên mình và thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” thì sẽ được đắc phúc báo và bình an. Tôi cũng đưa cho anh ấy thẻ ngân hàng để dùng vào việc trị bệnh.
Suốt thời gian anh ấy ở Thượng Hải, ngày nào tôi cũng gửi tin nhắn cho anh ấy, liên tục nhắc anh ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”
Cuộc phẫu thuật đã thành công tốt đẹp, anh ấy nhanh chóng hồi phục và xuất viện.
Người con gái thứ hai của chúng tôi sống ở Thượng Hải và chăm sóc anh ấy trong thời gian điều trị tại bệnh viện. Anh ấy đã nói với cháu: “Bây giờ bố đã hiểu ai là người thân nhất của bố trên thế giới này. Đó là mẹ của các con. Bà ấy tu luyện Pháp Luân Công. Bà ấy biết rằng chân tướng là trân quý nhất, và bà ấy đã chia sẻ với bố điều trân quý nhất. Cuộc phẫu thuật đã thuận lợi như thế, đều là phúc của Đại Pháp.”
Sau khi học Pháp, tôi minh bạch được rằng đối với ai chúng ta cũng phải thiện đãi, vô tư vô ngã; việc gì chúng ta cũng phải nghĩ cho người khác trước.
Mẹ chồng tôi mất sớm, bố chồng tôi đã phải một mình nuôi dạy bốn người con khôn lớn thành người. Tôi biết rằng điều đó không hề dễ dàng.
Thấu hiểu và cảm kích trước điều này, tôi đã đối xử tốt với bố chồng như thể ông là bố đẻ của tôi. Tôi chăm sóc ông chu đáo và mua cho ông mọi thứ mà ông cần.
Ông tái giá cách đây vài năm, tôi đã mua cho ông và vợ một bộ nội thất mới, ga gối, nồi xoong, bát đĩa mới. Tôi cũng tặng họ một cái xe ba bánh mới để họ đi lại dễ dàng hơn.
Mỗi dịp năm mới tôi đều tặng mẹ chồng quần áo mới từ đầu đến chân. Bà rất vừa lòng, và thường nói với mọi người: “Tôi có một người con dâu hiếu thảo. Tôi đã được đến một tổ ấm hạnh phúc.”
Quyền năng của Đại Pháp triển hiện trong gia đình tôi
Sau khi đắc Pháp, tôi muốn giúp thế nhân nhanh chóng liễu giải chân tướng Đại Pháp để họ có thể được cứu.
Hàng ngày tôi đều đi ra ngoài dán áp phích chân tướng Đại Pháp và phân phát các tài liệu Đại Pháp, tôi cũng gọi điện thoại và nói chuyện trực tiếp với mọi người để khuyên tam thoái.
Bất cứ khi nào có ai đến nhà chúng tôi, tôi cũng đều nói với họ về Pháp Luân Công và chân tướng của cuộc bức hại.
Tất cả các thành viên trong gia đình và những người thân thích của tôi đều đã được nghe tôi giảng chân tướng về Đại Pháp. Họ đã chứng kiến sự kỳ diệu và thần tích của Đại Pháp triển hiện trong tôi về cả thể chất và tinh thần. Họ đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Tôi cũng khuyên họ nên giảng chân tướng cho bằng hữu và những người thân thích của họ để những người đó cũng được cứu và vượt qua kiếp nạn.
Cháu gái tôi tâm sự với tôi: “Bây giờ dì giống như một người khác. Trước khi dì tu luyện Pháp Luân Công, mỗi lần cháu đến thăm đều thấy dì đang nằm sống dở chết dở trên giường, mỗi lời dì nói ra đều là những lời sinh sự và cãi cọ. Ngay cả khi cháu đã chào tạm biệt rồi mà dì vẫn còn lải nhải hết chuyện nọ đến chuyện kia. Dì không thể hiểu nổi cháu cảm thấy như thế nào khi thấy dì như vậy. Giờ đây dì đã thay đổi từ một người phụ nữ đầy oán hận trở thành một thiên sứ.”
Các con của tôi đều minh bạch chân tướng, đều ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Công và đều đắc phúc báo.
Con gái thứ hai của tôi sống ở Thượng Hải. Cháu nói với tôi: “Mẹ, bất cứ khi nào con nghe ai đó nói rằng Đại Pháp không tốt, con đều cảm thấy buồn. Khi con thấy người ta vứt các tài liệu Đại Pháp ở trên mặt đất, con liền nhặt chúng lên. Con thường cảm thấy người phát các tài liệu này rất có thể chính là mẹ. Khi con gặp những học viên nói với con về Đại Pháp, con sẽ đợi cho đến khi họ nói xong, sau đó nói lời cảm ơn họ một cách chân thành, rồi mới nói với họ rằng con đã thoái đảng. Khi con nhận được các cuộc điện thoại từ các học viên, dù đang làm gì hay đang bận rộn đến đâu con cũng sẽ lắng nghe một cách chăm chú cho đến hết. Con hiểu rằng họ muốn mang phúc báo và những tin tức tốt đẹp tới cho con. Con nghĩ rằng sẽ là bất lễ với họ nếu con cắt ngang những lời họ nói.”
Một lần nọ, người con trai thứ gọi điện cho tôi từ trường của cháu một cách đầy hào hứng. Cháu nói cháu muốn kể cho tôi nghe một tin vui.
Tôi hỏi: “Con trai à, tin vui gì mà khiến con đầy hào hứng và vui mừng thế?”
Cháu đáp: “Con sẽ kể cho mẹ nghe khi con về nhà.” Ngay khi về đến nhà, cháu nói với tôi: “Mẹ có nhớ mẹ đã cho con một cái bùa hộ mệnh Đại Pháp không? Nó đã cứu mạng con. Nếu không có cái bùa hộ mệnh này, chắc là đầu con đã bị nát rồi.”
Và đây là những gì đã xảy ra: Con trai tôi đang đứng dưới chân một tòa nhà cao tầng cùng với vài người bạn. Chẳng hiểu sao cái bùa mà cháu đeo trên cổ tự nhiên tuột ra, bay đi và rơi xuống cạnh cái cột điện ở gần đó. Khi con trai tôi cúi xuống để nhặt cái bùa hộ mệnh, cháu nghe thấy một tiếng rơi vỡ rất lớn.
Đó là một viên gạch rơi xuống từ tầng bảy của tòa nhà, nó rơi xuống đúng chỗ mà con trai tôi vừa đứng với các bạn.
Con trai tôi đã qua được kiếp nạn, trong lòng cháu vô cùng cảm kích Đại Pháp đã cứu mạng cháu.
Điều xảy ra với con trai cả của tôi còn kỳ diệu hơn nữa.
Khi con trai tôi 19 tuổi, cháu phụ trách thi công một cây cầu tại một công trường xây dựng. Một buổi tối, trong khi đang lái xe dọc theo bờ sông để đến công trường, chẳng hiểu sao xe ô tô của cháu bị bẻ lái và lao thẳng về hướng con sông. Con sông đó rất sâu, lúc đó đã quá muộn, trên đường không có một chiếc xe nào khác và gần đó lại không có người ở. Nếu xe ô tô của cháu mà lao xuống sông thì sẽ không có ai hay biết về tai nạn này.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, con trai tôi nhớ rằng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” sẽ được Đại Pháp bảo hộ và cứu mạng, cháu liền hét lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”
Ngay lập tức kỳ tích xuất hiện, một cây đại thụ tự nhiên xuất hiện ngay trên đường và chặn ô tô của cháu lại khỏi lao xuống sông.
Con trai tôi kinh sợ đến toát mồ hôi. Sau khi thoát ra khỏi chiếc xe, cháu đã chắp tay hợp thập trước ngực và liên tục nói: “Tạ ơn Lý Sư phụ! Tạ ơn Lý Sư phụ!”
Xe ô tô của cháu đã bị hư hỏng nghiêm trọng và mất hơn 20 nghìn nhân dân tệ để sửa chữa, nhưng con trai tôi đã thoát ra được mà không bị một vết trầy xước nào.

Đăng ngày 9-3-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.