Thứ Hai, 14 tháng 4, 2014

Chiếc búa được làm cách đây 100 triệu năm?

Không Phù Hợp với Niên Đại: Chiếc Búa được Làm Cách Đây 100 Triệu Năm?

Hình chụp lại hình ảnh chiếc búa London được trình bày trong slide của tiến sĩ Doug Newton thuộc tổ chức phi lợi nhuận Trinity Creation Studies (ảnh chụp màn hình/youtube)
Hình chụp lại hình ảnh chiếc búa London được trình bày trong slide của tiến sĩ Doug Newton thuộc tổ chức phi lợi nhuận Trinity Creation Studies (ảnh chụp màn hình/youtube)

Oopart (out of place artifact-đồ tạo tác không hợp lý) là một thuật ngữ chỉ  nhiều vật thể thời tiền sử tại nhiều nơi khác nhau trên khắp thế giới, chúng có thể mang theo tiến bộ kỹ thuật không hợp lý so với thời gian được làm ra. Những Oopart thường làm các nhà khoa học nghiên cứu theo kiểu truyền thống phải đau đầu, làm thỏa thích các nhà nghiên cứu ưa khám phá, giúp mở ra một lý thuyết mới thay thế, và châm ngòi cho các cuộc tranh luận.
Một chiếc búa được tìm thấy ở London, Texas năm 1934 được bọc trong một hòn đá. Tuổi thọ của hòn đá này được xác định là hơn 100 triệu năm, dẫn đến giả thuyết chiếc búa được làm ra vào thời điểm trước khi loài người có năng lực làm ra món đồ vật như vậy, theo quan điểm hiện nay.
Nhiều bí ẩn xoay quanh chiếc búa có tên gọi là “chiếc búa London”.
Carl Baugh, chủ sở hữu của món đồ này, ông tuyên bố nó đã được phòng thí nghiêm Battelle, Columbus, Ohio kiểm tra, đây cũng là nơi xác minh những hòn đá mặt trăng cho NASA. Kết quả cho thấy chiếc búa làm từ công nghệ luyện kim khác thường với 96,6% sắt, 2,6% clo, 0,74% lưu huỳnh, và không có carbon.
Carbon là chất thêm vào giúp tăng độ cứng của sắt, vì vậy thật kỳ lạ khi vắng mặt carbon ở đây. Clo thường không có mặt trong sắt. Từ hiện vật cho thấy trình độ tay nghề cao, khéo léo, không có bọt tăm trong kim loại. Hơn nữa, có một lớp sắt oxit phủ bên ngoài chiếc búa nhờ vậy sẽ bền vững dưới điều kiện tự nhiên và không bị gỉ.
Glen J. Kuban là một người hoài nghi lời tuyên bố của Baugh về chiếc búa, ông đã viết một bài báo năm 1997 có tựa đề: “Chiếc búa London: một Oopart được đồn thổi,” rằng cuộc khảo sát ở phòng thí nghiệm Battelleđ được tiến hành bí mật hơn thay vì công khai. Ông trích dẫn từ bài báo của tạp chí Creation Ex Nihilo. Đại Kỷ Nguyên đã liên lạc với Battelle để xác nhận. Người đại diện cho biết cô chưa từng nghe nói về chiếc búa trong 15 năm làm việc tại vòng thí nghiêm, nhưng cô sẽ kiểm tra lại thông tin về chiếc búa.
Kuban nói rằng hòn đá có lẽ chứa các chất liệu hơn 100 triệu năm tuổi, nhưng không đồng nghĩa phần đá hình thành bao quanh chiếc búa có niên đại lớn như vậy. Có vài trường hợp phần đá vôi hình thành quanh đồ tạo tác có niên đại từ thế kỷ 20, vì vậy có lẽ phần đá trên hình thành khá nhanh.      `
Tuy nhiên theo thông tin trên trang web của Baugh, những hóa thạch bên trong hòn đá bao quanh chiếc búa còn lại phần khá nguyên chất, chứng tỏ chúng không bị chế tác lại, mà vẫn còn nguyên sơ như ban đầu.” Điều này dẫn tới giả thuyết phần hóa thạch và chiếc búa có cùng niên đại, và những hóa thạch không bị trộn lẫn với chất liệu khác hình thành đá bao quanh chiếc búa sau đó.
Phương pháp xác định niên đại bằng Carbon thực hiện vào cuối thập kỷ 90 của thế kỷ 20 “cho thấy phép xác định niên đại chưa mang lại kết quả rõ ràng từ hiện tại đến 700 năm trước, người đồng tình với Baugh, David Lines báo cáo vào thời điểm đó. Theo Kubanm, Lines đã nói cuộc kiểm tra đã thất bại bởi những chất hữu cơ mới gần đây. Đây cũng là lý do để Baugh trì hoãn dùng phương pháp carbon đối với chiếc búa (Những người hoài nghi lại nói rằng Baugh sợ bị chứng minh là sai). Thường có nhiều câu hỏi đặt ra đối với việc xác định niên đại ở cả hai phía – người hoài nghi và người đề xướng – vì nhiều lý do khi những đồ tạo tác này trở thành oopart.
Chiếc búa được một người đi bộ đường dài phát hiện ra, và khi phát hiện dường như nó không nằm trong lớp nguyên gốc của tảng đá, nếu vậy sẽ là một bằng chứng thuyết phục cho nguồn gốc cổ xưa của chiếc búa này. Một phần của hòn đá nằm hờ trên một mỏm đá, có lẽ bị vỡ ra từ trong một khối đá lớn hơn.
Như một bằng chứng về tuổi của chiếc búa, Baugh nói một phần của cán búa đã chuyển thành than. Bức ảnh chiếc búa cũng cho thấy một phần của chiếc búa có màu đen trông như than.
Những tranh luận xung quanh khởi nguồn của chiếc búa gắn liền với cuộc tranh cãi nảy lửa giữa thuyết tiến hóa (evolutionism) và thuyết sáng tạo (creationism). Baugh là một người tin theo thuyết sáng tạo. Kuban là một nhà theo chủ nghĩa hoài nghi có khuynh hướng ngả về thuyết sáng tạo (hay có thể nói là người theo thuyết sáng tạo linh hồn ôn hòa). Nhiều tổ chức tin theo thuyết này có những lập trường khác nhau về chiếc búa, và rất nhiều người theo thuyết tiến hóa chối bỏ nó như một trò lừa đảo của các nhà theo thuyết sáng tạo. Nhưng đồ tạo tác này vẫn sòn sức hấp dẫn ngoài vai trò của nó trong cuộc tranh luận này.
Đây là một trong số các đồ vật được cho là không phù hợp với niên đại của chúng. Đại Kỷ Nguyên sẽ tiếp tục tìm hiểu thêm những phát hiện tương tự.

Chuyện ly kỳ của Phil Schneider

Chuyện Kể Ly Kỳ của Phil Schneider: Người Ngoài Hành Tinh Đã Từng Làm Việc cho Chính Phủ Mỹ ?

Người đàn ông ngồi hàng đầu được cho là Valiant Thor, một người ngoài hành tinh thân thiện đến từ Sao Kim mà đã từng làm việc cho chính phủ Mỹ. Bức ảnh được công bố bởi Phil Schneider, người đã tuyên bố rằng ông đã từng gặp người ngoài hành tinh khi đang làm việc trong các dự án tối mật của chính phủ. Bức ảnh được công bố tại Triển Lãm Phòng Bị Quân Sự năm 1995.
Một số người gọi ông là một kẻ cảnh báo về UFO (UFO whistleblower), một số khác thì coi thường ông. Dù có như thế nào, Phil Schneider đã dấy lên một cuộc tranh luận về tính xác thực trong lời tuyên bố của ông về người ngoài hành tinh, đặc biệt với những điều ông đã nói về một người tên Valiant Thor.
Valiant Thor có vẻ ngoài giống bao người khác, nhưng ông ta có một số điểm sinh lý khác thường được cho là vì ông đến từ Sao Kim. Người ta cũng cho rằng ông đã từng làm việc cho chính phủ Mỹ trong một thời gian vào những năm 1950. Ít nhất thì đây là một câu chuyện được thuật lại từ Schneider, một nhà địa chất và kỹ sư đã khẳng định rằng ông có quyền truy cập an ninh cấp độ 1 vào các dự án tối mật của chính phủ. Ông đã giúp xây dựng các căn cứ quân sự dưới lòng đất và đã làm việc ở khu vực 51(*) nổi tiếng.
Có một vài người trong quân đội đã công khai nói về người ngoài hành tinh như Schneider. Tất cả bọn họ đều nhận được lời chế nhạo từ những người xung quanh. Nhưng cũng có rất nhiều người đã tin vào Schneider sau khi xem những đoạn video của ông, như là biên tập viên cấp cao của tờ báo Cựu Chiến Binh Ngày Nay (Veterans Today) Gordon Duff và ông đã gọi Schneider là một “người cảnh báo UFO.”
Schneider được tìm thấy đã chết tại căn hộ của ông vào ngày 17 tháng Một 1996, trong một tình huống có nhiều nghi vấn. Rất nhiều người tin rằng ông đã bị giết hại mặc dù kết quả điều tra kết luận đó là một vụ tự tử.
Schneider nói rằng ông đã gặp Thor, và ông không phải là người duy nhất có một tuyên bố lạ lẫm như vậy. Tiến sỹ Frank Stranges đã viết một cuốn sách có tựa đề là “Kẻ Lạ Mặt ở Lầu Năm Góc,” trong đó có đề cập đến buổi gặp mặt của ông với Thor.
Schneider đã cho xem bức ảnh của một người đàn ông gọi là Thor trong một buổi thuyết giảng tại Triển Lãm Phòng Bị Quân Sự năm 1995. Bức ảnh được chụp vào năm 1943. Schneider nói rằng Thor đã làm cho quân đội Mỹ từ năm 1937. Thor có sáu ngón trên mỗi bàn tay, một quả tim quá cỡ, một lá phổi khổng lồ, máu có hàm lượng đồng ô xít giống như bạch tuộc, một chỉ số IQ vượt quá khung đo lường (đại khái ước lượng khoảng 1200), và có thể nói 100 ngôn ngữ một cách trôi chảy (bao gồm ngôn ngữ của người ngoài hành tinh). Ông ta cũng nói rằng ông ta có thể thọ đến tận 490 tuổi.
Theo tiến sỹ Stranges, Thor cao khoảng 1,8 m, nặng 84 kg với đặc điểm bên ngoài là tóc xoăn nâu và có mắt màu nâu. Vị Tiến sỹ này cũng nói rằng cả hai Tổng Thống Dwight Eisenhower và Richard Nixon đã từng gặp Thor. Timothy Good, cựu cố vấn cho chính phủ Mỹ, một người rất thẳng thắn khi chia sẻ hiểu biết của ông về người ngoài hành tinh, cũng nói rằng Eisenhower đã từng gặp người ngoài hành tinh.
Chú thích của người dịch:
(*): Nằm giữa hàng nghìn mét vuông trong khu vực quân sự, trường bắn thử nghiệm Nevada là một căn cứ không quân bí mật, nơi Chính phủ Mỹ thử nghiệm các loại máy bay sử dụng công nghệ tiên tiến trong suốt 40 năm qua. Được biết đến với tên gọi Khu vực 51, nhưng địa điểm này chính là Groom Lake, The Ranch và dải Watertown, trực thuộc Ban quản lý phát triển kế hoạch chính phủ. Khu vực 51 là một cơ sở bí mật của Chính phủ Mỹ mà nhiều người chưa biết đến.Nơi đây còn được đồn đại là nơi chính phủ Mỹ đã chuyển các mảnh vỡ của đĩa bay và thân thể của người ngoài hành tinh để nghiên cứu.

Sức mạnh của Tâm thuần tịnh

Sức mạnh của tâm thuần tịnh


Bài viết của Thanh Tuyền
[MINH HUỆ 13-01-2014] Tác giả của bài viết “Kỳ duyên của vợ chồng Triệu Tử Dương với Pháp Luân Đại Pháp”, là bạn tốt của vợ ông Triệu Tử Dương, bà Lương Bá Kỳ (người đã qua đời gần đây). Ông Triệu Tử Dương là cựu thủ tướng Trung Quốc và là Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc, người đã từ chức sau vụ thảm sát ở Thiên An Môn. Tác giả đã kể lại những gì đã xảy ra vào ngày mà cô đến thăm đôi vợ chồng đó.
“Tôi đã học các bài giảng Pháp Luân Đại Pháp cùng với bà Lương. Ông Triệu ngồi trong phòng và thỉnh thoảng nói chuyện với chúng tôi. Ông ấy nói: ‘Sư Phụ của chị đã nói…’ Thật là ngạc nhiên, tôi đã hỏi ông ấy rằng làm thế nào ông có thể biết những gì Sư Phụ đã giảng. Ông trả lời tôi: ‘Tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân.’ Tôi hỏi ông rằng làm thế nào ông có thể nhớ những gì viết trong cuốn sách một cách rõ ràng như vậy, và ông nói: ‘Tôi nhớ tất cả mọi thứ mà tôi đọc.’ Tôi vui mừng nói: ‘Tất cả những gì trong cuốn sách đều là chân lý. Chân – Thiện – Nhẫn không chỉ mang lại lợi ích về thân thể mà còn giúp cho xã hội đạt được sự hài hòa và ổn định.’ Sau đó tôi đề nghị ông tu luyện cùng chúng tôi. Ông nói rằng ông sẽ xem xét nó. Không lâu sau đó, ông bắt đầu luyện công với chúng tôi. Tôi nói với vợ chồng ông ấy rằng tôi cảm thấy khó để tĩnh tâm khi đả tọa. Ông ấy nói: ‘Tôi không nghĩ về bất cứ điều gì khi tôi đả tọa.’”
Tại sao ông ấy có thể nhớ mọi thứ mà ông ấy đọc. Điều đó thật khó tin rằng ai đó có thể nhớ tất cả mọi thứ mà họ đọc. Bài viết này sẽ giúp chúng ta nhìn nhận vấn đề từ một góc độ khác. Một số người có thể không thực sự để ý đến lời mà ông Triệu nói: “Tôi không nghĩ bất cứ điều gì khi tôi đả tọa.” Nhưng tôi tin rằng câu nói đó cho thấy tầng thứ của ông Triệu. Hầu hết mọi người không thể tĩnh khi họ ngồi thiền bởi vì họ không thể điều khiển được tâm trí của mình. Pháp Luân Đại Pháp dạy con người buông bỏ những truy cầu và tẩy tịnh tâm trí của mình, do vậy sau khi tu luyện một thời gian, một người có thể tĩnh lại được.
Một học viên trẻ đã chia sẻ trải nghiệm của anh ấy trong bài viết: “Hành trình tu luyện của một học viên trẻ: Tôi rất may mắn được bắt đầu tu luyện trở lại (http://vn.minghui.org/news/44647-phap-hoi-trung-quoc-hanh-trinh-tu-luyen-cua-mot-hoc-vien-tre-toi-rat-may-man-duoc-bat-dau-tu-luyen-tro-lai.html)”
“Vì sự kiên trì luyện công, trí não của tôi đã ngày càng rõ ràng hơn và tôi có thể nhớ mọi thứ rất nhanh. Một lần, giáo viên ngoại ngữ của tôi đã cho chúng tôi một khảng thời gian để ghi nhớ hai bài báo cổ điển ở lớp. Những người khác đang nỗ lực để ghi nhớ trong khi tôi nhìn vào nó một cách bình tĩnh và chăm chú chỉ hai lần. Sau đó, tôi bắt đầu làm bài tập toán của mình. Tôi nghĩ rằng tôi nên kết thúc bài tập về nhà ở trường và học Pháp vào đêm đó.
Công năng và trí huệ đã hiển hiện
Giáo viên ngoại ngữ của tôi không hài lòng khi thấy tôi đang làm bài tập môn toán và đã cho tôi đứng lên. Cô nói: “Tôi đã bảo em học thuộc các bài viết, em đã học chưa?” Tôi nói rằng tôi đã học thuộc chúng. Cô giáo không tin tôi và muốn tôi đọc một vài đoạn trong đó. Tôi bắt đầu đọc thuộc đoạn đầu tiên và sau khi tôi kết thúc đoạn đó, cô giáo đã nói rằng đó không phải là đoạn mà cô muốn.
Vì vậy, tôi đọc đoạn thứ hai và khi tôi đọc xong, cô một lần nữa cố tình nói rằng đó không phải là đoạn cô muốn. Vì thế, tôi đọc đoạn thứ ba, khi cô giáo thấy rằng tôi đã nhớ các đoạn đầu, cô nghĩ rằng tôi không có khả năng để nhớ đoạn cuối cùng, vì vậy, cô nói rằng: “Hãy đọc đoạn cuối cùng.”
Tôi có thể đọc thuộc đoạn cuối cùng, và cả lớp đã vỗ tay cổ vũ. Cô giáo tôi nói: “Em làm tốt lắm. Tôi cho phép em làm bài tập toán về nhà của mình.”
Các bài báo được viết bằng tiếng Trung Quốc cổ điển khá là khó hiểu, cũng như học thuộc, nhưng cậu thanh niên trẻ đó đã có thể nhớ cả hai bài báo sau khi đọc chúng chỉ hai lần. Khi tiếp tục tu luyện Đại Pháp, công năng của cậu đã ngày càng tăng thêm.
Cậu ấy nói: “Việc học trở nên rất nặng khi mà kỳ thi trung học cận kề, nhưng việc học đã trở nên dễ dàng hơn đối với tôi. Vào lúc đó, một số công năng giúp tôi trong việc học tập đã hiển hiện xuất lai và tôi có thể hoàn thành bài tập về nhà nhanh hơn và có thời gian để học Pháp.
Sau khi xem một chương trình TV nói về những đứa trẻ có khả năng nhớ mọi thứ một cách rất nhanh, bố của tôi đã hỏi tôi rằng làm sao tôi có thể nhớ nhanh được như vậy. Tôi nói với bố rằng những đứa trẻ đó thông minh nhưng tôi thì khác bởi vì trí huệ và những công năng mà tôi có được là sau khi học Pháp Luân Đại Pháp. Nó cũng giống như câu tục ngữ: “Kỵ mã quan bi” (Cưỡi ngựa xem tượng đài) — Một người đàn ông đã thuộc lòng những câu thơ trên một tượng đài sau một lần cưỡi ngựa đi ngang qua nó. Người đàn ông đó có công năng mà đã cho phép ông ấy nhớ mọi thứ mà ông đã nhìn thấy hoặc nghe qua chỉ một lần, bởi vì nội dung đó đã in sâu vào trí não của ông. Khi ông ấy học thuộc nội dung trên tượng đài, ông chỉ đơn giản là lấy hình ảnh từ bộ não của mình và lặp đi lặp lại những gì ông đã thấy.
Tẩy tịnh tâm trí
Chỉ những người có tâm trí trong sạch và thuần tịnh mới có thể sử dụng đầy đủ khả năng của mình. Cha cuối cùng đã hiểu tôi. Trước đây ông không tin câu tục ngữ, nhưng bây giờ ông biết rằng đó là sự thật rằng một số người thực sự có thể ghi nhớ mọi thứ một cách nhanh chóng. Sau đó ông nói thêm rằng chắc hẳn tôi phải có rất nhiều khả năng.”
Những gì mà người thanh niên trẻ này kể lại thực sự có thể giúp lý giải tại sao ông Triệu có thể nhớ được mọi thứ ông đã đọc. Lý do ông Triệu có thể đạt tĩnh khi đả tọa cho chúng ta thấy rằng tâm trí ông thuần tịnh.
Có thể bạn cũng sẽ ngạc nhiên với những thay đổi tích cực mà bạn trải nghiệm thông qua tu luyện Pháp Luân Công.

Đăng ngày 05-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Khám phá ra những điều kỳ diệu vượt xa cõi mê trong thế giới con người

Khám phá ra những điều kỳ diệu vượt xa cõi mê trong thế giới con người


Bài viết của Qi Hang từ Trung Quốc
Trong hơn 10 năm tu luyện Đại Pháp của mình, tôi đã trải qua rất nhiều sự việc và hiểu được rất nhiều  Pháp lý. Tôi đã hiểu được ý nghĩa thật sự của cuộc sống và hiểu rằng hết thảy những gì chúng ta trải qua trong quá khứ chỉ để chuẩn bị cho việc tu luyện trong giai đoạn Chính Pháp ngày hôm nay.
I. Những ký ức tuổi thơ tươi đẹp
Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo ở miền Bắc Trung Quốc năm 1973. Bà và cha tôi thường kể cho tôi nghe những câu chuyện về luân hồi, số mệnh và sự may mắn ngay từ khi mà tôi có thể nhớ được sự việc. Tôi tin vào tất cả những câu chuyện đó và mong đợi được nghe chuyện về thần tiên và tu luyện.
Khi tôi được khoảng năm đến tám tuổi, tôi thức dậy và nhìn lên trần nhà tối om. Một cảnh tượng tuyệt đẹp hiện lên trên trần nhà ví dụ như một cung điện lộng lẫy với các tiên nữ bay lượn nhẹ nhàng quanh đó. Một lần khác tôi nhìn thấy những bông hoa tuyệt đẹp tỏa sáng đang nở và xoay tròn. Một ngày, tôi nhìn thấy một đóa hoa màu tím rực rỡ đang xoay tròn. Tôi nhìn nó một lúc nhưng chẳng thấy có gì nữa. Tôi thấy nhàm chán và chìm vào giấc ngủ. Khi thức dậy, tôi thấy nó vẫn đang xoay tròn, tôi nghĩ: “Làm sao mà bông hoa này lại chẳng thay đổi thế nhỉ!”
Thỉnh thoảng ngay khi tôi nhìn xuống nền nhà, hết nhóm người này đến nhóm người khác sẽ xuất hiện để biểu diễn cho tôi xem. Một số thì ăn mặc như những chú hề, một số thì đang cầm những chiếc trống lắc còn một số thì trông giống như những người phương Tây. Màn trình diễn của họ vô cùng vui nhộn đến mức  tôi đã xem họ biểu diễn một cách rất thích thú. Điều khắc sâu trong tâm trí tôi là một nhóm các bé gái xinh đẹp trong trang phục màu hồng nắm tay nhau nhảy múa, họ tạo thành một vòng tròn và uốn cong về phía sau trông giống như một bông hoa đang nở. Cảnh tượng thật tuyệt vời.
Những cảnh tượng giống như vậy ngày càng trở nên ít xuất hiện hơn khi tôi đến tuổi đi học. Trong khi làm việc trên cánh đồng hay khi đang hái rau, thỉnh thoảng khi ngước nhìn lên tôi thấy các vị Thần trên đầu tôi. Tuy nhiên, họ sẽ biến mất ngay khi tôi cố gắng nhìn kỹ hơn. Tôi cảm thấy các vị Thần đang dõi theo tôi nhưng tôi không biết họ là ai. Khi tôi học tiểu học, trường học cách nhà tôi một dặm và trên đường từ trường học về nhà phải qua một khu nghĩa trang. Mỗi lần tôi phải đi một mình ngang qua khu nghĩa trang, tôi sẽ cố gắng chạy nhanh hết mức có thể. Tôi biết có một vị Thần đang cưỡi mây đi theo tôi và vị Thần này sẽ dừng lại khi mà tôi dừng lại. Tôi thở gấp và nghĩ: “Cảm ơn Trời vì con đã có bạn đồng hành. Xin cám ơn. Bây giờ Ngài không cần theo tôi nữa vì tôi không còn sợ nữa.” Nhưng vị Thần đó vẫn cưỡi mây đi theo tôi.
Nhiều lần tôi có thể cảm nhận được rằng tôi đang được trông chừng. Giờ đây tôi biết rằng khi ấy Sư phụ đã bắt đầu bảo hộ cho tôi. Tôi nghĩ rằng những người khác cũng nhìn thấy tất cả những điều mà tôi thấy khi tôi còn nhỏ. Do đó tôi không bao giờ cảm thấy có điều đó gì bất thường.
II. Duyên tiền định quay về với Chính Pháp
Khí công rất phổ biến vào những năm 80. Anh trai tôi mang về nhà tất cả các loại sách khí công và tôi đã đọc rất nhiều sách trong đó khi tôi học lớp bốn hay lớp năm. Tôi đã chọn một môn khí công để tập luyện khi tôi học lớp năm và không lâu sau tôi đã nhìn thấy ánh sáng đồng thời nghe thấy âm thanh ở một tần số nhất định trong vũ trụ. Không lâu sau, tôi nhìn thấy sáu đến bảy con thú đầy lông lá, bao gồm cả cáo, chồn và sóc xuất hiện trước mặt tôi và tôi có thể nhìn thấy chúng một cách rất rõ ràng.
Biết rằng chúng muốn tiến nhập vào thân thể tôi qua thiên mục, tôi trở nên sợ hãi và nghĩ: “Đừng có mà tới đây, ta không thích các ngươi.” Cảnh tượng biến mất và do cảm thấy vô cùng hoảng sợ, tôi đã ngừng tập môn khí công đó. Thỉnh thoảng sau này, tôi lại muốn tập luyện khí công. Vì vậy tôi đã tìm một môn khí công khác để tập. Không lâu sau, sự việc tương tự lại diễn ra và tôi lại ngừng tập. Sự việc như vậy xảy ra vài lần. Hiện tượng này khiến tôi rất lo lắng và không hiểu tại sao. Tôi nghĩ: “Những người có căn cơ tốt sẽ có cơ hội được một vị thầy lựa chọn. Mình chẳng dám nghĩ là mình tốt và may mắn được như vậy. Mình sẽ vô cùng biết ơn nếu có một vị thầy có thể khai ngộ cho mình dù chỉ một chút thôi.” Tôi biết có một môn pháp tu tâm siêu thường nhưng đó là gì? Có lẽ đó là điều tối mật!
Vào năm thứ ba của cấp trung học cơ sở, tôi đã chuyển sang trường phái khí công Phật gia. Đó là sự trộn lẫn của vài loại khí công. Tôi thích trường phái khí công Phật gia và quyết định luyện tập một cách nghiêm túc. Bởi vì tôi quá bận rộn với bài vở ở trường để có thể thiền định hay niệm danh Phật, tôi tiếp tục giữ vững ước nguyện muốn được trở thành một người tu luyện. Tôi tưởng tượng mình đang sống trong một túp lều ở trên núi và đang tu luyện tại một nơi vắng vẻ, tĩnh mịch, mặc trang phục cổ xưa, yên bình và cách biệt với thế giới.
Người ta nói rằng nền giáo dục ở Trung Quốc rất không tốt. Nó phá vỡ mối liên hệ giữa con người với Thần qua việc rao giảng chủ nghĩa vô thần. Nó làm cho người ta chối bỏ trí huệ từ bên trong, khiến họ chán nản và mê lạc. Kết quả là con người ngày càng chú trọng hơn đến hiện thực và xa rời việc theo đuổi  tâm linh. Đó là lý do tại sao tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trong các không gian khác kể từ khi tôi bước vào trung học cơ sở. Khi vào đại học, tôi có rất nhiều thời gian rảnh rỗi nên tôi có thể ngồi thiền và niệm danh Phật trong một thời gian. Thỉnh thoảng tôi ra vườn lúc 5 giờ sáng và tìm một nơi yên tĩnh để ngồi thiền.
Khi mở mắt ra, tôi nghĩ mình mới chỉ ngồi được khoảng 10 phút nhưng đồng hồ đã chỉ gần 8 giờ sáng. Tôi đứng dậy và chạy đến lớp nhanh hết mức có thể. Tôi khao khát có được tâm thái yên hòa và căm ghét nhịp sống bận rộn hối hả của thế giới bên ngoài.
Giữa chốn đông người, tôi là một người tốt bụng và rất nhạy cảm. Nếu ai đó làm tổn thương tôi, trong tâm tôi cảm thấy đau đớn. Tôi sẽ không tìm cách trả thù hay bao biện cho bản thân nếu tôi bị hiểu lầm. Tôi sẽ chỉ lặng nhìn vết thương của mình và để nó tự lành theo thời gian.
Vào mùa Xuân năm 1996, tôi đang học học kỳ hai của năm thứ hai. Thị lực của tôi đột nhiên bắt đầu suy giảm. Bác sỹ nói rằng tôi bị loạn thị và cho tôi một cặp kính. Điều này chỉ có tác dụng trong một vài ngày. Sau đó tôi lại phải mua một cặp kính mới và tình trạng này lại tái diễn. Thị lực của tôi xấu đi một cách nhanh chóng khiến tôi bị đau đầu. Thái dương của tôi bị sưng lên và mắt tôi trở nên nhạy cảm với ánh sáng. Trong lớp tôi ngồi ngay hàng đầu tiên mà vẫn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trên bảng. Tôi đến gặp một bác sỹ Trung Y và được kê một số loại thuốc thảo dược Trung Y. Mỗi lần điều trị kéo dài 40 ngày và mỗi ngày là một thang thuốc, mỗi thang tốn hết 16 nhân dân tệ. Hơn nữa, kết quả lại không chắc chắn. Gia đình tôi rất nghèo và tôi không muốn trở thành gánh nặng cho cha mẹ tôi. Vì vậy tôi quyết định vẫn làm mọi việc theo tình trạng hiện tại của tôi. Tôi nghe bài giảng mà không nhìn lên bảng và tôi nheo mắt trong khi đi bộ. Tôi mua một số viên thuốc Trung Y nhưng không có tác dụng. Thỉnh thoảng tôi nghĩ: “Nếu mình bị mù, mình sẽ học chữ nổi vì mình rất thích đọc. Sao điều này lại có thể xảy đến với mình nhỉ? Và nước mắt lăn dài trên má tôi. Ôm cuốn sách khí công Phật gia trong tay, tôi thật sự tan nát cả cõi lòng. Tôi nghĩ: “Mình sẽ đi về đâu đây? Chẳng lẽ số mệnh của mình thực sự rơi xuống vực thẳm hay sao?” Tôi không muốn tin vào điều đó nhưng tôi không thể làm được gì để thay đổi.
Lúc đó, bạn trai của bạn cùng phòng đã nói với tôi: “Bạn hãy thử tập Pháp Luân Công xem sao. Tôi biết một người tập Pháp Luân Công. Anh ấy học ở khoá trên. Anh ấy nói Pháp Luân Công tuyệt vời lắm. Trước đây anh ấy đã thử tập luyện các loại khí công khác và anh ấy nói rằng Pháp Luân Công là tốt nhất.” Tôi lắc đầu và nói: “Môn khí công Phật gia mà mình đã chọn cũng là tốt nhất rồi vậy mà nó cũng chẳng có tác dụng gì.” Cậu ấy khăng khăng: “Anh ấy nói rằng tất cả những môn khí công khác đều ở tầng thấp.” Tôi vẫn không bị thuyết phục và còn nảy sinh tâm tranh đấu. Tôi nghĩ: “Mình không tin điều này và mình sẽ mua một cuốn sách để xem xem Pháp Luân Công là cao tầng như thế nào.” Tôi đến một hiệu sách, mua một bản Pháp Luân Công và đi tới một giảng đường tự học để đọc cuốn sách vào buổi tối. Tôi đọc liền một mạch cuốn sách trong hai giờ và hoàn toàn bị thuyết phục bởi những nguyên lý được nêu trong cuốn sách. Trước sự ngạc nhiên của tôi, cơn đau ở đầu và ở mắt của tôi đã biến mất. Thông thường tôi chỉ có thể đọc một mạch trong khoảng mười phút do bị đau. Tôi vô cùng vui sướng không thể diễn tả thành lời. Tôi nghĩ: “Mình chưa từng thấy bất kỳ vị Thầy nào có thể giải thích các nguyên lý một cách thấu đáo và rõ ràng đến như thế. Đó thực sự là Đại Pháp cao đức. Kể từ giờ trở đi mình sẽ gắn bó với Pháp Luân Công.”
Nhìn vào bức hình Sư phụ đang ngồi trong thế song bàn ở trang bìa, một cảm giác tuyệt vời ngập tràn trong tâm tôi. Tôi tự nhủ: “Đây là Sư phụ mà mình hằng tìm kiếm. Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn đã được giảng ra cho mình.”  Trái tim tôi ngập tràn ánh sáng và tôi cảm thấy như đang bay. Tôi sẽ không bao giờ quên ngày quan trọng nhất của cuộc đời mình-ngày 22 tháng 06 năm 1996. Ngày đó, tôi đã có một cuộc đời mới và cuối cùng đã kết thúc những năm tháng kiếm tìm đầy gian nan của tôi. Ngày đó, tôi đọc cuốn sách như thể để làm dịu đi cơn khát của mình. Tôi không chỉ hiểu được các Pháp lý, cảnh giới tư tưởng của tôi cũng không ngừng được thăng lên tầng thứ cao hơn. Thỉnh thoảng, thân thể của tôi lại được tịnh hoá bởi một luồng nhiệt ấm. Sau này tôi hiểu được rằng đó được gọi là “quán đỉnh”, có nghĩa là Sư phụ đang tịnh hoá thân thể cho tôi.
Trước khi  bắt đầu tập Pháp Luân Công, tôi thường có cảm giác bị lạc vào một vùng hoang vu rộng lớn và không thể tìm thấy đường về nhà. Tôi rất lo lắng, đơn độc, bất lực và tất cả những gì mà tôi có thể nhìn thấy là bóng tối vô tận. Đôi khi tôi thức dậy với nỗi sợ hãi từ trong giấc mơ như thế này. Nhưng ngày hôm nay, tôi biết mình đã không còn là một đứa trẻ bị lạc lối bởi vì tôi đã tìm thấy đường về nhà. Mắt tôi thấm đẫm nước mắt với lòng biết ơn và trái tim tôi ngập tràn niềm hứng khởi. Tôi đã tận hưởng một tâm thái bao dung rộng mở về một thế giới với một nụ cười và cảm nhận được niềm vui sống. Đêm hôm đó, trên đường trở về ký túc xá, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình vô cùng to lớn và thân thể của tôi thật nhẹ nhàng như đang bay.
Sáng hôm sau, tôi ra vườn để luyện các bài công pháp đứng. Vào buổi tối, một đồng tu đã đến chỗ tôi để dạy tôi bài tĩnh công.
Sau đó tôi đến một điểm luyện công. Trong quá trình tập luyện, tôi thấy Pháp thân của Sư phụ đang điều chỉnh thân thể cho tôi và đặt những tấm chắn xung quanh tôi. Một đêm, trong khi đang ngồi tĩnh công, tôi nhìn thấy các vị Như Lai và chư Phật lướt nhanh qua trước mặt tôi và rồi Sư phụ xuất hiện. Sư phụ đang mặc một bộ áo cà sa và nhìn tôi với vẻ từ bi.
Không lâu sau, tôi có thể thấu thị thân thể và cách tường khán vật. Khi một người đi về phía tôi và nói xin chào, tôi có thể nhìn thấy lục phủ ngũ tạng của người đó đang chuyển động bên trong thân thể. Khi đang đi bộ ở hành lang, tôi có thể nhìn thấy tiền hay sổ tiết kiệm của mọi người cất giữ ở nơi bí mật trong các khu ký túc xá khác.
Tôi còn phát triển được khả năng thần giao cách cảm. Một ngày, khi tôi đang xem bài giảng của Sư phụ với hàng chục người trong một căn phòng, đột nhiên tôi nhận biết được tất cả suy nghĩ của họ. Một số đang nghĩ đến những vấn đề trong cuộc sống thường ngày và hình thành nên những chủng vật chất đen bẩn, những người chú ý đến bài giảng thì có ánh sáng trên đầu của họ. Trong khi đang luyện công, tôi nhìn thấy hoa sen khắp mặt đất và tôi đang đứng trên đỉnh của một ao sen với những tinh thể nước trong suốt.
Vào mùa Xuân năm 1999, chúng tôi thiết lập một điểm luyện công tại lối vào một trường đại học. Thời tiết rất lạnh và tay tôi cảm thấy đau buốt khi không có găng. Tôi nghĩ: “Không sao hết.” Không lâu sau, tôi cảm thấy một Pháp Luân nhỏ đang xoay chuyển trong lòng bàn tay tôi, cảm giác vô cùng ấm áp. Tại điểm luyện công, chúng tôi luyện bài Pháp Luân Trang Pháp cuối cùng trong các bài công pháp đứng. Một ngày, vì một lý do nào đó, tôi không thể hạ tay của mình xuống khi hết bài vì vậy tôi tiếp tục ôm bánh xe ở thế Lưỡng trắc bão luân. Một lúc sau, một người đàn ông đi tới và hỏi về thời gian luyện công và một đồng tu đã nói cho ông ấy. Ngay khi ông ấy rời đi, tay của tôi tự nhiên hạ được xuống. Tôi mỉm cười, hoá ra là như vậy, tôi đang đợi một người có nhân duyên tiền định!
Khi tu luyện Đại Pháp, sự tiến bộ của một người là rất nhanh. Tôi có thể thấy được sự thay đổi của màu sắc trên thân thể tôi, điều này diễn ra mỗi hai hay ba ngày một lần. Tôi rất kinh ngạc trước tốc độ của nó. Vào năm 1997, chúng tôi tham gia vào một điểm luyện công lớn để kỷ niệm 5 năm ngày Sư phụ giảng Pháp tại địa phương chúng tôi. Trong khi luyện công, tôi nhìn thấy rất nhiều vị Như Lai, chư Phật và các vị Thần xung quanh Sư phụ ở  điểm luyện công. Sư phụ nâng cánh tay của Ngài lên, cánh tay màu vàng kim của Ngài trải ra rất xa và lướt nhanh qua mặt tôi. Ngay lập tức tôi cảm thấy vùng bụng của mình nhẹ bẫng và tôi biết Sư phụ đã lấy đi chủng vật chất xấu ra khỏi tôi. Tôi từng gặp vấn đề về tiêu hoá và đau bụng khi bị hành kinh, sau đó cả hai căn bệnh đều đã biến mất. Tôi cũng nhìn thấy một cánh cửa rộng lớn được mở ra. Tôi không ngừng tự hỏi: “Tại sao cánh cửa lại được mở ra rộng như thế này!”
Chúng tôi luyện bài tĩnh công trên tầng hai của một giảng đường. Tầng một của giảng đường là dành cho những người luyện môn khí công khác. Trong khi luyện tĩnh công, tôi nhìn thấy hơn một nửa số người luyện khí công ở tầng dưới có thân thể bị phụ thể là linh hồn thú vật , thật đáng sợ. Nói đến những môn khí công bị phụ thể, đơn giản là có quá nhiều người tập luyện khí công trong cộng đồng từ năm 1980 đến năm 1990. Vào năm 1996, tôi gặp một ông chủ cửa hàng sách lớn tuổi rất đáng mến. Ông ấy đã kể cho tôi những chuyện như sau. Khi khí công đang thịnh hành ở cao trào, ông đã luyện tập một môn rất phổ biến vào lúc đó. Ba đến bốn trăm người đang tập luyện cùng nhau ở một sân vận động. Đột nhiên, thay vì nhìn thấy ba đến bốn trăm người đang tập luyện thì ông nhìn thấy 300 đến 400 con chuột to lớn đang tập luyện. Ông sợ hãi đến mức ông đã dừng tập ngay lập tức. Ông bị cấm khẩu và ông đứng như hoá đá cho đến khi kết thúc. Khi đang đi bộ về nhà, giữa đường thân thể ông bị cứng đờ và ông bị liệt. Ông được khiêng về nhà và nằm liệt giường sau đó. Sáu tháng sau, ông được giới thiệu Pháp Luân Công và nghe băng các bài giảng của Sư phụ Lý đồng thời đọc sách. Sau đó ông có thể ra khỏi giường và luyện các bài công pháp Pháp Luân Công. Không lâu sau ông đã hoàn toàn bình phục. Sự việc này đã khiến con gái của ông bị chấn động mạnh và cô ấy đã thắp hương, khấu đầu và dâng hoa quả trước hình Sư phụ. Cô ấy nói với tôi: “Tôi quá bận để có thể tập Pháp Luân Công nhưng tôi hoàn toàn tin rằng Sư phụ Lý là một vị Phật sống, là một vị Phật sống thật sự.” Từ khi tôi tu luyện Đại Pháp, tôi hiểu ra rằng rất nhiều môn tập khí công mà tôi đã chọn trước đây đều là những môn khí công bị phụ thể. Tôi vô cùng trân quý khi cuối cùng đã đắc được Chính Pháp (sau nhiều năm tìm kiếm) và trở thành một đệ tử của Sư phụ tôn kính của chúng ta.
III. Những ký tự lớn màu vàng: “Hãy mau cứu người!”
Thỉnh thoảng, khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân, các ký tự chuyển sang các nét giản thể màu vàng kim hay một dòng năng lượng tươi sáng hiện lên đằng sau các ký tự. Khi tôi đọc to, những thứ đầy màu sắc giống như những bông hoa bay ra khỏi miệng tôi và khi nhìn gần hơn thì tôi phát hiện ra chúng là những Pháp Luân. Một ngày, khi đang đọc Chuyển Pháp Luân, một Pháp Luân lớn với một thế giới rộng lớn ở bên trong đã hiện ra. Trong thế giới đó là sự an bài cho những chấp trước được bỏ đi ngày hôm đó. Thỉnh thoảng, một chấp trước được loại bỏ mà chúng ta không hề hay biết, nó được an bài rất tỉ mỉ và phức tạp mà mỗi chi tiết nhỏ đều liên quan với nhau.
Khi đọc Hồng Ngâm, tôi cũng nhìn vào mỗi bức tranh được vẽ dưới các bài thơ. Họ là tất cả các vị Phật, Đạo, Thần với hào quang rực rỡ vô biên. Tôi cũng biết được tên của họ: Thánh mẫu Tỳ Bà tỏa ra ánh hào quang rực rỡ và tạo nên thiên âm êm dịu, quét đi hết thảy bụi bẩn và đem ánh sáng trở lại, đức Phật thì có lỗ tai to lớn với cả thế giới bên trong đang lắng nghe thanh âm của chúng sinh; còn có Thánh mẫu Linh tri trong tay có hoa Linh tri; còn có Niêm hoa Phật, Uy đức Vương, Thần thông Pháp Vương v.v. Họ đều nghe theo an bài của Sư phụ và khởi tác dụng cần có của mình trong Chính Pháp.
Một ngày, khi tôi đang nhìn vào bức tranh đầu tiên trong tập Hồng Ngâm III, đột nhiên một bông hoa sen xuất hiện trên vị Phật và sau đó nó hoá thành hàng ngàn bông hoa sen màu vàng kim.
Những cung điện, các toà tháp và thánh đường nhanh chóng hiện ra. Nó tuyệt vời và tráng lệ đến mức mà tôi không thể diễn tả thành lời.
Đôi lúc tôi có thể cảm nhận được sự đề cao của chúng ta trong khi các đồng tu cùng nhau chia sẻ thể ngộ của mình về Pháp lý . Một ngày tôi nhìn thấy chúng sinh trong thế giới của mình đang hân hoan vui mừng. Thỉnh thoảng, tôi thấy các vị Thần đang theo dõi chúng ta và có lúc họ cảm động rơi nước mắt. Những giọt nước mắt mới đầu rất nhẹ và trong suốt sau đó chúng trở nên nặng và dày đặc khi nhỏ xuống. Khi một đồng tu đang học thuộc Pháp còn tôi cầm sách để soát lỗi, tôi thấy các thiên nữ đang rải hoa trên không trung.
Một ngày, khi đang phát chính niệm cho một đồng tu đang chuẩn bị đi phát tài liệu giảng chân tướng ở một vùng nông thôn, tôi nhìn thấy các sinh mệnh tà ác trong không gian khác đang bày mưu tính kế để can nhiễu vị đồng tu này. Một con quỷ trong hình dạng một con thỏ lẩm bẩm trong khi đang khẩn cấp truyền đi thông điệp: “Mình phải cẩn thận. Ngay khi đám người đó (các đệ tử Đại Pháp) đến, chính niệm mạnh mẽ của họ sẽ giết chết mình ngay lập tức. Mình sẽ bức hại kẻ nào yếu nếu mình tìm thấy hắn.” Tôi đã thanh trừ những sinh mệnh tà ác này. Sau đó tôi thấy chiếc xe của vị đồng tu đó lướt đi một cách nhanh chóng và nhẹ nhàng với những bông hoa sen lớn màu hồng nở hết bông này đến bông khác trên đoạn đường mà chiếc xe đi ngang qua. Hai bông pháo sáng phụt lên bầu trời và phát nổ như những bông hoa tuyệt đẹp với những ký tự màu vàng kim hiện ra: “Hãy cứu người ngay lập tức, hãy cứu người ngay lập tức!”
Tôi nhìn thấy rất nhiều vị Thần đang quỳ trước mặt Sư phụ còn Sư phụ đang tĩnh quan nhìn thế giới một cách uy nghiêm.
IV. Vạn vật đều có linh
Sau khi tu luyện,  tôi có một niềm vui là có thể nhìn thấy một thế giới tươi đẹp mà trong đó vạn vật đều có đời sống và cảm xúc. Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân: “Khi thiên mục của chư vị khai mở đến tầng Pháp nhãn, [thì] chư vị sẽ phát hiện rằng mọi thứ như đá, tường đều có thể nói chuyện với chư vị, gọi chào chư vị.”(Bài giảng thứ bảy). Tôi đã thật sự trải nghiệm được điều này trong quá trình tu luyện.
Một ngày khi tôi đến nhà của một học viên là điểm sản xuất các tài liệu giảng chân tướng. Khi anh ấy đang ăn cơm, tôi ngồi cạnh chiếc máy in và quan sát nó. Lúc đó dạ dày của tôi không được khỏe lắm. Chiếc máy in mở miệng nói: “Dạ dày của bạn đang bị khó chịu.” Tôi trả lời: “Đúng vậy, làm sao mà bạn biết?” Nó tặc lưỡi nhưng không trả lời mà vẫn tiếp tục làm việc. Tôi hỏi: “Bạn đã từng gặp vấn đề về dạ dày chưa? Nó trả lời: “Chưa. Nhưng khi ông chủ của tôi có vấn đề về tâm tính, tôi sẽ trở nên lười biếng.” Tôi hỏi: “Vậy anh ấy có những chấp trước gì?” Nó nói: “Anh ấy là một người cầu toàn và luôn muốn được hoàn hảo.” Tôi suy nghĩ và bắt đầu hướng nội để tìm ra những chấp trước của bản thân và phát chính niệm. Không lâu sau vấn đề về dạ dày của tôi đã biến mất. Người học viên đó đi vào và tôi kể cho anh ấy nghe về cuộc trò chuyện giữa tôi với chiếc máy in. Anh ấy cười: “Nó sai rồi. Các tài liệu giảng chân tướng của Đại Pháp phải hoàn hảo nhất. Nó muốn buông lơi đấy mà. Lần này tôi dùng chương trình cài đặt chất lượng cao.” Chiếc máy in thẹn đỏ mặt và tôi không thể nhịn được cười. Tôi biết thỉnh thoảng chiếc máy in rất mệt mỏi và bị đau vai. Nếu vị đồng tu này nói chuyện với nó và khích lệ nó, nó sẽ trở nên vui vẻ hơn và làm việc chăm chỉ hơn. Rốt cuộc, nó là một sinh mệnh vì Pháp mà đến, tại sao không giúp gia trì chính niệm cho nó?
Màn hình máy tính của một đồng tu gặp sự cố. Chúng tôi đã phát chính niệm hướng vào nó. Tôi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp màu xanh lá cây đang bị các sinh mệnh tà ác chói chặt và giẫm đạp dưới chân, đang cầu xin tôi giúp đỡ. Tôi đã thanh trừ những sinh mệnh tà ác đó rồi cô ấy đứng dậy và nói: “Bây giờ tôi cảm thấy khỏe hơn rất nhiều rồi.” Sau khi phát chính niệm, người học viên đó đã bật máy tính và màn hình lên, mọi thứ trở lại hoạt động bình thường. Thỉnh thoảng khi Pháp khí của chúng ta ngừng hoạt động, đó là do các nhân tố tà ác đang can nhiễu. Các học viên thường có xu hướng tìm kiếm những nguyên nhân kỹ thuật nhưng nguyên nhân lại không hoàn toàn do sự cố kỹ thuật, chúng có thể liên quan đến tâm tính hay do sự can nhiễu của các nhân tố tà ác mà chúng ta nên thanh trừ bằng chính niệm.
Ở nhà tôi có một số đồ chơi. Chúng không thích bị cất ở trong hộp vì vậy tôi đem chúng ra để bày. Thỉnh thoảng chúng nói chuyện với tôi. Thỉnh thoảng chúng xem hoạt hình với con gái tôi một cách nghiêm túc. Khi tôi chắn tầm nhìn của chúng khi đang lau phòng, chúng trở nên rất sốt ruột. Thêm vào đó, chúng có thể nhìn thấy Pháp Luân. Chúng không phải là những sinh mệnh bình thường!
Gia đình tôi mua một cái lò vi sóng. Tôi đang đọc hướng dẫn sử dụng. Nó nói với tôi: “Tôi sẽ mang đến cho bạn rất nhiều tiện ích.”
Gia đình tôi mua một chiếc máy giặt tự động mà tôi chưa quen sử dụng. Tôi cảm thấy nó tiêu thụ quá nhiều nước vì vậy tôi có một ý tưởng sẽ tiết kiệm nước. Ban đầu tôi giặt quần áo bằng tay trong chậu sau đó tôi giũ quần áo trong máy giặt bằng tay và sau đó lấy chúng ra mà không cần khởi động máy giặt. Mọi bộ phận của máy giặt trở nên rất bối rối và nhìn nhau, một bộ phận to hơn hỏi tôi: “Đó là chương trình gì vậy?” Tôi nói với nó rằng tôi đã giặt sạch quần áo mà chỉ cần xả chúng ở đây trước khi đem phơi quần áo. Chúng lắng nghe, suy nghĩ một lát và chân thành nói với tôi: “Bạn rất tiết kiệm.” Tôi cảm thấy hơi bối rối.
Khi tôi ra ngoài để phát các tài liệu giảng chân tướng, những chiếc xe đỗ dọc ở trên phố hỏi xin tôi một bản. Hai đèn pha của ôtô là hai mắt của chúng. Cửa trước của một ngôi nhà cũng hỏi xin tôi một bản, nhìn chúng có một chút khác biệt so với những chiếc xe ôtô. Một ngày, khi đang đi ngang qua một chiếc xe ôtô, tôi nghe thấy chủ của nó đang quát tháo ở trong sân, chắc hẳn là đã uống say vì vậy tôi muốn bỏ qua anh ta. Chiếc xe buồn rầu nói: “Hãy cho tôi xin một bản! Ông chủ của tôi là một người tốt.” Các cánh cửa đã xin tôi tài liệu sau khi tôi đã phát hết tài liệu, tôi phải xin lỗi chúng: “Xin lỗi. Hẹn lần sau nhé!”
Khi chúng tôi đi phát đĩa Thần Vận ở một vùng nông thôn, các vị Thần đã cưỡi mây đi theo và trông chừng cho chúng tôi. Khi đang đi bộ trên đường, những chú vịt lên khỏi mặt nước, xếp hàng và lạch bạch đi về phía chúng tôi. Con vịt đầu đàn chào: “Các bạn có khỏe không!” Tôi nói với chúng hãy ghi nhớ ” Pháp Luân Đại Pháp Hảo,” chúng nói: “Cám ơn!” Khi chúng tôi đi bộ, chúng tôi nhìn thấy ba con bò đang gặm cỏ, chúng tôi cũng bảo chúng hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Một con bò ngẩng đầu lên và nói với một giọng trầm trầm: “Chúng tôi biết. Cám ơn các bạn.”
Một ngày, một đồng tu đã lái xe chở chúng tôi về nông thôn để giảng chân tướng. Trong khi tôi đang dán một tờ rơi lên một chiếc cột điện và một học viên khác cũng đang làm việc tương tự trên cây cột điện khác, chiếc cột điện bắt đầu nói chuyện: “Ban đầu là một người thấp rồi đến một người cao.” Nhìn vào chiếc cột điện từ xe ôtô, chiếc cột điện mà được dán những tờ rơi giảng chân tướng đột nhiên trông rất đẹp. Chúng rạng rỡ vui mừng thể hiện cho những chiếc cột điện khác sống xung quanh chúng thấy: “Hãy nhìn này, trên thân tôi có chân tướng. Thật tuyệt vời làm sao! Tôi là người giàu có nhất.”
Khi tôi đang phân phát đĩa Thần Vận trong một khu dân cư, có ba căn hộ trên một tầng. Tôi đặt hai chiếc đĩa cuối cùng vào hai căn hộ và nghĩ: “Lần sau mình sẽ đặt vào căn hộ thứ ba.” Lần sau khi tôi đi ngang qua cửa, nó nói: ” Bạn vẫn chưa đưa đĩa cho tôi.” Tôi nói: “Hôm nay tôi không có. Lần sau tôi sẽ mang.” Tôi tự nhủ, “Làm sao mà nó có thể xem được nhỉ?” Nó trả lời: “Tôi không thể xem nó nhưng tôi có thể nghe!” Lần sau khi tôi đặt một đĩa vào căn hộ đó, nó nói một cách chân thành: “Cám ơn. Bạn đúng là một người phụ nữ tuyệt vời.”
Tôi thường đến thăm một đồng tu và đi ngang qua một bức tường. Bức tường luôn chào hỏi tôi: “Bạn có khỏe không?” Một ngày khi tôi đang đi ngang qua một khu nhà và nghĩ đến bức tường mà có thể chào hỏi, một chiếc cửa nói: “Ai mà chẳng biết chào hỏi? Tôi cũng có thể làm được việc đó, chỉ là bạn không để ý thôi.” Tôi đi ngang qua một cánh cửa căn hộ ở tầng một, nó cũng chào hỏi tôi. Tôi hỏi: “Bạn có biết tôi đang đi đâu không?” Nó trả lời: “Tôi biết. Chẳng phải bạn đang về nhà đó sao?” Một ngày, một đồng tu đang bị bức hại, tôi vội vàng đi qua bức tường, bức tường hét lên sau lưng tôi cứ như thể nó đang cố gắng khiến tôi quay lại: “Làm sao mà bạn lại buồn vậy?” Vào mùa đông, đến tận 9 giờ sáng bức tường đó mới thức dậy. Khi thức dậy nó sẽ hà hơi, quay trước quay sau, thỉnh thoảng nó dậm chân và xoa tay: “Lạnh quá!”
Một sự việc đã nhắc nhở tôi phải chú ý đến những điều nhỏ nhặt. Khi chia sẻ ra điều này tôi cảm thấy thật hổ thẹn. Một ngày, tay tôi bị bẩn nhưng không có giấy ăn. Khi tôi chuẩn bị lau tay lên tường, bức tường hỏi tôi một cách tò mò: “Bạn đang chuẩn bị lau cái gì lên tôi à?” Tôi đỏ ửng cả mặt và tự nhủ rằng trong tương lai mình phải chú ý đến việc này.
V. Nhìn thấy quan hệ nhân duyên
Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân: “Những sự việc nơi người thường, chiểu theo Phật gia [tuyên] giảng, đều có quan hệ nhân duyên.” (Bài giảng thứ nhất). Qua quá trình tu luyện, tôi thấy điều này hoàn toàn đúng và thấy rằng mọi sự việc xảy ra đều có một nguyên do. Dưới đây là một vài ví dụ.
Một đồng tu tên là Xiuxiu (biệt danh) kể với tôi rằng chồng cô ấy đã đánh cô ấy, nhấc cô ấy lên và ném cô ấy vào trong góc phòng, cô ấy bị bất tỉnh ngay lập tức. Việc này đã để lại một cục u to bằng quả trứng trên đầu cô ấy và nó chỉ xẹp sau khi cô ấy nằm nghỉ một ngày trên giường. Trong khi cô ấy đang kể chuyện cho tôi nghe, tôi đã nhìn thấy mối quan hệ nhân duyên giữa cô ấy và chồng của cô ấy trong tiền kiếp. Trong một kiếp, cô ấy là một người đàn ông với vẻ ngoài xấu xí và mập mạp trong khi chồng cô ấy là một người phụ nữ yếu đuối và cam chịu và họ cũng là một cặp vợ chồng. Người chồng thường hay đánh vợ và ngủ lang chạ bên ngoài. Người chồng khó chịu khi nhìn thấy vợ và mỗi lần về nhà, ông ta thường nhấc cô ấy lên, ném cô ấy lên trên giường và quát tháo. Một ngày, người chồng lại nhấc vợ mình lên và ném cô ấy vào thùng rượu đã bị vỡ nát, gây nên một vết thương nghiêm trọng trên đầu của cô ấy. Khoảng nửa năm sau, người vợ cảm thấy chóng mặt mỗi khi cô ấy cử động do vết thương. Nếu cô ấy không tu luyện hay không có sự bảo hộ của Sư phụ và gánh chịu khổ nạn cho cô ấy thì liệu cục u với kích thước bằng quả trứng của cô ấy có thể biến mất chỉ trong một ngày hay không?
Một đồng tu khác tên là Xiaoxiao (biệt danh) phàn nàn rằng mẹ chồng của cô rất tốt đối với cô em chồng còn chồng của cô Xiaoxiao rất tốt với mẹ của mình mà không quan tâm gì tới cô cả. Và nếu cô tiêu tiền, bất kể khoản tiền đó nhỏ thế nào thì chồng cô cũng đều không vui. Tôi thấy vào thời nhà Tần (221-206 trước Công Nguyên) khi Hoàng đế Tần Thủy Hoàng ra lệnh xây dựng Vạn Lý Trường Thành, cô là một viên quản đốc trong kiếp đó, dưới ánh mặt trời thiêu đốt, viên quản đốc đã cầm một cây roi với nét mặt rất hung dữ.
Một cậu thanh niên trẻ (bị bệnh phổi và ho ra máu) trông rất xanh xao, nhưng vẫn phải vác đá. Cậu bị mất thăng bằng và ngã, cậu không thể đứng dậy trong một lúc. Sau đó viên quản đốc đi tới la mắng, đánh đập và đạp lên người cậu. Cha của cậu thanh niên nhìn thấy việc đó đã lao vào giữa cậu con trai và viên quản đốc và ông đã bị viên quản đốc đánh đến mức rách cả da và lồi cả thịt. Vài ngày sau, cậu thanh niên trẻ đã chết vì kiệt sức còn cha cậu chết vì đau buồn. Cậu thanh niên trẻ và cha của cậu là cô em chồng và mẹ chồng của Xiaoxiao trong đời này còn một người anh em họ hàng của người đàn ông già đó là chồng của Xiaoxiao trong đời này. Trong một kiếp sống khác, Xiaoxiao là một vị thương gia và đã lừa tiền của một người nào đó và nạn nhân đó chính là chồng của Xiaoxiao trong đời này.
Một trong những bạn học của tôi (không phải là học viên) đã bị mất chồng trong một vụ tai nạn xe hơi. Cô ấy đau đớn vật vã. Tôi nhìn thấy trong một tiền kiếp người bạn học của tôi là một người đàn ông rất giàu có nhưng rất nhẫn tâm và cay độc còn người chồng quá cố của người bạn học đó là một học giả. Vị học giả đó đã bị tổn thương bởi sự mỉa mai cay độc của người đàn ông giàu có, ông không thể chịu đựng được sự sỉ nhục đó và đã qua đời. Hai người đó đã trở thành vợ chồng trong đời này và người chồng đã rất quan tâm đến người bạn học của tôi. Sự ra đi đột ngột của anh ấy đã để lại một nỗi đau sâu nặng trong lòng cô đến mức cô chỉ muốn chết. Cô khổ đau trước sự mất mát tới mức cô đã hoàn toàn suy sụp. Cô thường đọc nhật ký của người chồng quá cố, hồi tưởng lại những ký ức và bị giằng xé bởi nỗi nhớ chồng. Cô không biết rằng đây chính là cách mà chồng cô đòi lại món nợ đối với anh ấy trong tiền kiếp bằng cách khiến cô không thể sống một cuộc sống tốt đẹp.
Mọi sự việc trong thế giới con người đều có mối quan hệ nhân duyên và nghiệp lực. Bao nhiêu người có thể hiểu được điều đó trong cõi mê này?

Đăng ngày 05-04-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.