Thứ Năm, 10 tháng 10, 2013

Sự Phụ đã cứu chị tôi

Sư phụ đã cứu chị tôi thoát khỏi căn bệnh ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối



Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 29-06-2013] Đó là vào khoảng cuối tháng 10 năm 2012, khi em gái tôi gọi điện và nói rằng chị gái tôi đã bị ung thư tử cung giai đoạn cuối và các tế bào ung thư đã di căn đến gan. Cô ấy nói chị tôi có thể chết bất cứ lúc nào, và nếu tôi không về nhà ngay thì có thể sẽ không còn cơ hội được gặp chị tôi nữa.
Khi nghe được tin này tôi cảm thấy khá buồn. Là người thường, họ không thể thoát khỏi quy luật sinh, lão, bệnh, tử. Tôi khấu đầu trước ảnh của Sư phụ, chắp tay theo thế hợp thập (một cử chỉ tôn kính với hai bàn tay chắp trước ngực) và nói: “Chị gái của con đã bị ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối. Nếu chị ấy mong muốn đi theo Sư phụ, con cầu xin Sư phụ an bài cứu mạng chị con.”
Tôi sống ở vùng Đông Bắc trong khi chị gái cùng với bố mẹ tôi sống ở phía Nam của Trung Quốc. Thật không dễ để đến thăm họ ngay được.
Buổi chiều hôm đó, cậu em trai đã gọi điện cho tôi sáu lần, cậu ấy nói nhân viên bệnh viện đã từ chối điều trị thêm thuốc men cho chị tôi, bởi họ không biết phải điều trị như thế nào. Em tôi hỏi liệu có cách gì có thể cứu được chị tôi không, tôi nói với cậu ấy rằng tôi là một người tu luyện và tôi không thể chữa bệnh cho ai được, chỉ có Sư phụ mới có thể giúp được chị tôi nếu chị tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân và tuân theo các nguyên lý trong đó.
Chị tôi chỉ nằm viện ba ngày, sau đó chị đã về nhà và bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công cùng với mẹ chúng tôi, bà cũng đã tu luyện Pháp Luân Công được một thời gian.
Chị tôi tập luyện Pháp Luân Công một cách siêng năng cùng với mẹ tôi được một tháng. Dần dần, chị ấy đã hồi phục được sức khỏe và đã có thể làm được các việc lặt vặt trong nhà. Một thời gian sau, chị đã hồi phục hoàn toàn và đã có thể làm được mọi công việc mà chị đã từng làm trước đây.
Chồng của chị muốn chắc xem chị đã thực sự khỏi chưa bằng cách yêu cầu chị đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. Một bác sĩ đã kiểm tra và nói rằng sức khỏe của chị tôi rất tốt. Hơn nữa, nhịp tim của chị tôi giống như nhịp của một cô gái đang ở độ tuổi đôi mươi. Chị gái tôi năm nay đã 50 tuổi và chồng chị đã quá đỗi vui mừng. Họ nói: “Pháp Luân Công quả thực là siêu thường, một sự thay đổi lớn như vậy mà diễn ra chỉ trong vòng một tháng!” Chị tôi cũng nói rằng thần tích lớn vậy sẽ không xảy ra nếu chị không tin tưởng rằng tu luyện Pháp Luân Công có thể chữa được một căn bệnh nghiêm trọng như vậy.
Trong suốt hơn mười năm của cuộc bức hại vừa qua, các em và chị gái tôi đã cố gắng ngăn cản tôi tu luyện Pháp Luân Công. Thậm chí em trai tôi đã cố bắt ép tôi phải từ bỏ tu luyện, nhưng kể từ khi Sư phụ ban cho chị tôi cuộc sống thứ hai, cả gia đình tôi đều mang ơn Sư phụ. Đến nay, các em trai, em dâu và em gái tôi đều muốn tu luyện Pháp Luân Công.
Vài hôm sau, tôi gọi điện cho chị, chị ấy rất phấn khởi và liên tục nói với tôi rằng Pháp Luân Công vĩ đại như thế nào. Chị ấy nói thiên mục của chị đã được khai mở và chị ấy nhìn thấy rất nhiều những cảnh tượng mỹ diệu, có cả những vị Phật ở trong và ngoài nhà của chị ấy. Khi đả tọa thiền định, chị nhìn thấy cảnh tượng “Tam hoa tụ đỉnh”. Chị nói chắc chắn rằng mình sẽ tiếp tục tu luyện.
Cho đến nay, tám người trong gia đình tôi đều đã tu luyện Pháp Luân Công, và có một vài người nữa vừa mới bắt đầu bước vào tu luyện. Con muốn thay mặt toàn thể gia đình cảm tạ Sư phụ vì ơn cứu độ của Ngài! Chúng con sẽ cố gắng tu luyện tinh tấn, làm tốt ba việc và bắt kịp với tiến trình Chính Pháp.
Con xin cảm tạ Sư phụ!

Đăng ngày 09-10-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Chị gái tôi đã hồi sinh

Chị gái tôi đã hồi sinh


Bài viết của Tịnh Liên, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông Trung Quốc
[MINH HUỆ 04-09-2013] Chị Ba là con gái thứ ba của chú tôi, và tôi lớn lên cùng với chị ấy. Mỗi lần tôi về thăm nhà, chị rất thích các tờ rơi Pháp Luân Đại Pháp và DVD tôi mang theo. Hai vợ chồng chị chia sẻ các tờ rơi và đĩa DVD với hàng xóm của họ và cài đặt một đĩa vệ tinh để xem truyền hình Tân Đường Nhân.
Ngày 23 tháng 01 năm 2008, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ chị gái lớn của chị Ba, nói rằng chị Ba sắp mất và chị ấy muốn tôi đến bệnh viện thăm. Tôi đến ngay lập tức và nhận thấy rằng chị Ba đã quá yếu đến mức chị thậm chí không thể mỉm cười khi nhìn thấy tôi.
Chị Ba đã mắc bệnh ung thư đường ruột ở giai đoạn cuối, các bác sĩ nói rằng bệnh quá nghiêm trọng, và chị ấy đã quá yếu để có thể phẫu thuật. Chị không thể ăn trong nhiều tuần và đến giờ còn không thể uống được. Chị còn sống là nhờ dịch truyền tĩnh mạch. Chị Ba đang đứng trên bờ vực của cái chết.
Tôi thì thầm vào tai chị và nói chị ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Tôi nhờ cả gia đình niệm cùng với chị. Tôi trở về nhà để lấy sách Pháp Luân Đại Pháp và đĩa có các bài giảng Pháp của Sư phụ.
Tôi cho chị Ba nghe các bài giảng của Sư phụ. Các thành viên gia đình đọc sách cho chị khi chị không nghe các bài giảng bằng tai nghe. Điều này diễn ra liên tục 24 giờ một ngày.
Ngày hôm sau, chị Ba đã có thể nói chuyện. Đến ngày thứ ba, chị ấy có thể trở mình trên giường. Đến ngày thứ tư, chị đã có thể uống canh. Đến ngày thứ năm, chị có thể ngồi dậy. Ngày thứ sáu, chị đã có thể đi nhà vệ sinh một mình. Ngày thứ bảy, các bác sĩ nói rằng chị có thể tiến hành phẫu thuật. Ngày 31 tháng 01, chị đã được đưa vào phòng phẫu thuật.
Tất cả mọi người chờ ngoài phòng phẫu thuật và lặng lẽ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo”, trừ cậu em trai út đọc to thành tiếng. Khi chị cả bảo cậu ấy dừng lại, cậu ấy nói: “Điều này có thể cứu sống chị ấy thì có gì phải sợ?” Cậu ấy tiếp tục làm như vậy.
Bảy giờ sau đó, chị Ba đã được phẫu thuật xong. Vị bác sĩ nói rằng, trong khi mổ ông không thể tìm thấy ung thư trong ruột của chị. Ông lấy một mảnh ruột nhỏ ra để phân tích thêm. Kết quả đã khiến tất cả mọi người bao gồm cả bác sĩ phải sốc. Ông nói rằng tất cả đều bình thường. Ông cứ nhìn mãi vào ảnh quét của chị Ba trước đó và nói rằng đây quả là là một “phép lạ”.
Trong phòng hồi sức, trong khi các bệnh nhân khác bị đau đớn sau khi thuốc gây mê giảm dần tác dụng thì chị Ba đã ngủ say. Ngay cả y tá cũng không thể tin được. Mười ngày sau chị được xuất viện.
Vào tháng Năm, tôi đến thăm chị Ba. Chị đang chuẩn bị sẵn sàng cho đám cưới của con trai. Một số công nhân đang xây một ngôi nhà mới cho con trai chị. Nhìn chị tràn đầy năng lượng với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Chị ấy hỏi tôi để lấy thêm nhiều sách Pháp Luân Đại Pháp cho chị ấy bởi vì một số người bạn của chị muốn học Pháp Luân Đại Pháp. Chị nhanh chóng bảo bạn bè đến nhà mình để tôi dạy cho họ năm bài công pháp.
Khi các công nhân xây dựng thấy những gì chúng tôi đang làm, họ rất tò mò. Chị Ba nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp đã cứu sống chị. “Hãy đến chỗ của cô nếu các cháu muốn học Pháp Luân Đại Pháp”. Các nhân viên mỉm cười và đồng ý. Họ xin tôi bùa hộ mệnh của Pháp Luân Đại Pháp để mang về nhà.

Đăng ngày 10-10-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Thành tâm niệm "Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo", bệnh AIDS biến mất sau một tháng

Thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, bệnh AIDS biến mất sau một tháng

Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 12-09-2013] Tháng 12 năm 2012, tôi gặp một người đồng hương trong một chuyến đi công tác tên là A Minh. A Minh chưa đến 30 tuổi và lúc đó đang bị bệnh. Tôi đưa cho anh ấy một số tài liệu có thông tin về Pháp Luân Đại Pháp, A Minh vui vẻ nhận lấy chúng. Tôi cũng đã nói chuyện với A Minh về cuộc đàn áp các học viên Pháp Luân Đại Pháp của chế độ cộng sản và anh ấy đã đồng ý thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Tôi cũng tặng cho A Minh tập ca khúc và các sáng tác âm nhạc của các đệ tử Đại Pháp.
Một vài tháng sau, vào dịp Tết Nguyên đán của Trung Quốc, tôi gặp A Minh một lần nữa. Anh ấy đã sụt cân rất nhiều khiến tôi suýt chút nữa thì không nhận ra. Anh liên tục ho và bị sốt cao. Anh hầu như không thể thở được. Sau đó A Minh đã phải nhập viện.
A Minh thực sự tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy liên lạc với tôi khi đang ở trong bệnh viện và nói với tôi về tình trạng của mình. Tôi chỉ có thể nói chuyện với anh qua điện thoại và tin nhắn. Tôi nói anh hãy tiếp tục nghe nhạc Đại Pháp tôi đã đưa cho anh và chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo”.
A Minh đã làm như vậy và trong vòng chưa đầy một tháng anh ấy đã được xuất viện.
Chúng tôi gặp nhau ngay sau đó. A Minh nói rằng có một đêm, khi anh còn nằm viện và đang cố ngủ thì nghe thấy bánh xe quay vòng chuyển động. Anh ấy nghĩ rằng các y tá đã đến tiêm cho mình và mở mắt ra nhưng không có ai ở đó.
Anh cảm thấy rằng một thứ xấu đang cố gắng chui vào tai mình. Anh tỉnh dậy ngay lập tức và niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Những thứ xấu chui vào tai anh lập tức biến mất. Anh tin rằng “thứ đó” đến là để lấy mạng sống mình. Anh rất ngạc nhiên trước sức mạnh vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp.
A Minh nói với tôi điều anh ấy không dám nói trước đó: đó là anh bị bệnh AIDS. Trước khi anh nhập viện trên cổ, má, nách, ngực và chân anh có khối u lớn. Cả ông bà và cha mẹ anh đều nghĩ rằng anh đang chết dần.
“Tôi sẽ chết nếu anh không nói với tôi về Pháp Luân Đại Pháp và bảo tôi niệm những từ thần kỳ kia. Chính là Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp đã cứu mạng tôi”, A Minh nói.
Anh ấy nói rằng anh luôn tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”
Sức khỏe của anh được cải thiện dần dần và tất cả các triệu chứng của bệnh biến mất trong một tháng. Anh trở lại làm việc vào tháng 03 năm 2013. A Minh nói với tôi rằng anh muốn được bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Đăng ngày 10-10-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.