Thứ Tư, 10 tháng 9, 2014

Thị lực phục hồi nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Thị lực phục hồi nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp


[MINH HUỆ 09 – 07 – 2014] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào cuối năm 1996 và tu luyện tinh tấn cho đến hai năm trước, khi tôi chuyển nhà và mất đi môi trường học nhóm.
Tôi đã bận rộn suốt ngày đêm để trông nom việc kinh doanh và kiếm sống. Từ đó, tôi ngày càng bị đè nặng bởi các chấp trước. Dần dần, tôi đã ngừng học Pháp và luyện công.
Tháng 11 năm ngoái, tôi nhận thấy mắt mình đang ngày càng mờ đi, và dường như tôi không thể thấy rõ ràng như trước. Tôi nhanh chóng đi đến bệnh viện tỉnh tốt nhất. Tôi được chẩn đoán bị mỏi mắt, teo võng mạc và viêm giác mạc.
Lúc đó, sức khỏe của tôi ở tình trạng khá xấu. Tôi mắc bệnh u xơ tử cung và các khối u phát triển trong gan và ruột.
Tôi đã thử dùng cả thuốc nội lẫn thuốc ngoại nhưng đều không có tác dụng. Trái lại, tình trạng của tôi còn tệ hơn. Cuối cùng, tôi không thể nhìn thấy gì nữa.
Gia đình tôi rất lo lắng. Cha tôi nói với tôi: “Con chỉ mới 50 tuổi. Con nên cố gắng chữa trị cho dù có phải bán tất cả mọi thứ để trang trải chi phí. Nếu không thì con sẽ sống phần đời còn lại của mình thế nào đây?”
Sáng sớm ngày 20 tháng 01 năm 2014, em họ của tôi, người không phải là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, đội nhiên xuất hiện trước cửa nhà tôi như thể đang rất vội vàng.
Cô ấy vừa thở vừa nói: “Chị ơi, sáng nay em có một giấc mơ. Một người đàn ông tuổi trung niên cao lớn và khỏe mạnh nói với em rằng hãy bảo chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vì không ai có thể chữa được bệnh của chị, bệnh của chị càng chữa thì sẽ càng nặng.”
Tôi chỉ vào hình của Sư phụ và hỏi: “Đây có phải là người mà em đã thấy?”
“Đúng rồi,” cô ấy reo lên: “Đúng là ông ấy! Thật ngạc nhiên làm sao!”
Vậy là, dưới sự dẫn dắt của Sư phụ, tôi đã quay trở lại tu luyện Đại Pháp.
Em họ của tôi giúp tôi tìm một điểm học Pháp nhóm gần đó và thậm chí còn đưa tôi đến đó. Lúc đó, tôi không thể tự mình đi ra ngoài vì tôi không nhìn thấy đường. Dĩ nhiên, tôi cũng không đọc được.
Tại điểm học Pháp, tôi nghe các đồng tu đọc sách Chuyển Pháp Luân. Ở nhà, tôi nghe các bài giảng của Sư phụ trên băng video.
Sau ba hay bốn ngày, tôi đã thật sự có thể nhìn thấy để đọc một đoạn, rồi một trang, và 20 trang Pháp. Thị lực của tôi ngày càng tốt hơn.
Trong vòng ba tháng, thị lực của tôi đã trở lại bình thường. Tôi lại có thể thấy được rõ ràng!
Tất cả bạn bè và gia đình của tôi đã được chứng kiến sự thần kỳ của Đại Pháp.
Gặp ai, tôi cũng kể chuyện của mình và giảng chân tướng cho họ.
Nhiều người đã bày tỏ sự quan tâm muốn học Đại Pháp, và gia đình tôi hoàn toàn ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi thích học các sách Đại Pháp. Sư phụ tiếp tục khai mở cho tôi và giúp tôi hiểu thêm các nguyên lý Đại Pháp để tôi có thể thật sự đề cao bản thân.

Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2014/7/9/佛恩浩荡-重见光明-294480.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2014/7/22/2168.html
Đăng ngày 05-09-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Trẻ hóa không phải là chuyện hoang đường

Trẻ hóa không phải là chuyện hoang đường


Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc  
[MINH HUỆ 27-06-2014] Mẹ tôi 83 tuổi. Bà không chỉ tự chăm sóc bản thân mà còn trồng rau. Bà thường bán rau thừa ở chợ. Nhiều khách hàng biết bà. Một lần, có ba khách hàng nói chuyện với bà khi họ chọn rau xong. Họ hỏi bà bao nhiêu tuổi. Mẹ tôi bảo họ hãy đoán.
Một người nói bà khoảng 50 tuổi. Người khác đoán là 55 tuổi. Người còn lại nói bà tối đa là 60 tuổi. Mẹ tôi cười và nói với họ rằng bà đã 83 tuổi. Họ nhìn nhau trong sự hoài nghi. Làm sao mà một người 83 tuổi trông trẻ như vậy? Thật không thể tin được!
Mẹ tôi cho họ biết lý do trông bà rất trẻ là vì bà tu luyện Pháp Luân Công. Họ đều đồng ý rằng mẹ tôi đã chứng minh rằng trẻ hóa không phải là chuyện hoang đường. Họ nói: “Chúng tôi chắn chắn ghi nhớ điều bà nói là ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!’”
Cả gia đình tôi được hưởng lợi nhờ tu luyện Pháp Luân Công. Tôi đã tự thân trải nghiệm thân thể được Đại Pháp tịnh hóa. Sức khỏe của cha tôi cải thiện nhanh chóng, và cái lưng gù của ông được thẳng lại.
Tôi tình cờ tìm thấy cuốn sách Chuyển Pháp Luân khi đi mua thuốc lá vào ngày 08 tháng 09 năm 1998. Tôi mở sách ra và đọc lời giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí về tính mệnh song tu:
“Vấn đề tính mệnh song tu này đã được giảng giải rõ cho mọi người rồi. ‘Tính mệnh song tu’ chính là ngoài việc tu luyện tâm tính ra, cũng đồng thời tu mệnh; nghĩa là, cải biến bản thể.” (Bài giảng thứ nămChuyển Pháp Luân)
Tôi lật sang một trang khác và đọc:
“Mệnh môn của con người là một đại khiếu chủ yếu cực kỳ then chốt. Đạo gia gọi là ‘khiếu’, chúng tôi gọi là ‘quan’. Đại quan chủ yếu này, thực sự là cửa sắt, vô số tầng cửa sắt.” (Bài giảng thứ tưChuyển Pháp Luân)
Tôi nghĩ đây là một cuốn sách tuyệt vời về việc giữ gìn thân thể. Tôi đã mượn sách của người chủ hiệu thuốc lá.
Khi đọc được một phần ba cuốn sách, tôi đột nhiên cảm thấy một Pháp Luân xoay ở bụng dưới. Nó rất rõ ràng. Nó xoay ngược chiều kim đồng hồ chín lần và thuận chiều kim đồng hồ chín lần. Nó tiếp tục xoay như vậy. Tôi rất phấn khích vì được Sư phụ cấp Pháp Luân! Điều này hoàn toàn vượt khỏi sự mong đợi của tôi, nhưng nó rất thật. Tôi tiếp tục đọc và bắt đầu cảm thấy nhiều Pháp Luân trên khắp cơ thể. Chúng đang tịnh hóa thân thể tôi. Cảm giác rõ ràng nhất là trên vai và cột sống của tôi. Tôi có thể cảm thấy nhiều Pháp Luân với kích thước khác nhau đang tịnh hóa thân thể tôi từ nhiều góc và nhiều nơi khác nhau. Nó thật sự là một cảm giác rất dễ chịu.
Sau khi đọc xong cuốn sách, Sư phụ tiếp tục tịnh hóa thân thể tôi. Bệnh đau gan kinh niên trong 30 năm của tôi đã biến mất. Bệnh viêm dạ dày làm khổ tôi 25 năm cũng được chữa lành. Chứng rối loạn nhịp tim 15 năm và xơ vữa động mạch não cũng biến mất. Bệnh loét tá tràng và viêm thận nghiêm trọng của tôi đã lành mà không cần điều trị. Không từ nào có thể miêu tả được cảm giác tuyệt vời của trạng thái không bệnh tật. Tôi luôn cảm thấy tràn đầy năng lượng. Cơ thể tôi nhẹ nhàng và đi bộ rất nhanh. Tôi đạp xe dễ dàng như có người đẩy ở phía sau. Gia đình và bạn bè ngưỡng mộ tôi khi tôi làm việc thoải mái như vậy.
Vợ chồng tôi đi thăm cha mẹ tôi vào cuối năm 1999. Cha tôi vừa mới khỏi bệnh. Mặt ông trông vàng vọt và gày gò, và ông không đủ sức để làm gì cả. Ông bị gù lưng và thấp hơn trước. Tôi rất buồn khi thấy ông như vậy. Tôi đã nói với ông về lợi ích sức khỏe của Pháp Luân Đại Pháp và các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Cha tôi nói rằng ông muốn tu luyện Đại Pháp, nhưng ông lo lắng về tuổi của mình và tay chân cứng đơ không cho phép ông tập. Tôi khuyến khích ông bằng cách nói rằng miễn là ông muốn tu luyện, Sư phụ sẽ giúp ông. Ông đã đồng ý thử.
Khi học bài công pháp số năm, ông không thể để tay cao hơn bụng dù đã cố hết sức. Ông thất vọng nhưng tôi nói ông đừng lo lắng và tiếp tục cố hết sức. Khi tiếp tục, tôi để ý tay ông trở nên linh hoạt hơn. Ông có thể nhấc tay cao ngang cổ. Khi kết thúc luyện công, ông có thể nhấc tay lên ngang đầu. Cả hai chúng tôi rất vui mừng với sự tiến bộ này. Sáng hôm sau, cha con tôi bắt đầu cùng nhau học Pháp. Ông học một bài giảng và học một bài công pháp mỗi ngày.
Sau 21 ngày, căn bệnh lao vốn hành hạ cha tôi trong 40 năm đã biến mất! Cánh tay và hai chân của ông rất linh hoạt. Lưng ông đã thẳng lại. Ông thèm ăn nhiều hơn và có thể đi mà không cần gậy. Ông trở nên khỏe mạnh hoàn toàn! Sau 25 ngày, ông bắt đầu làm việc ngoài đồng!
Chứng kiến điều xảy ra với cha tôi, mẹ tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 03 năm 2000. Bệnh thấp khớp, dạ dày và các vấn đề bệnh tật khác của bà đã biến mất. Sắc diện của bà cũng cải thiện. Mặt bà trông khỏe khoắn và rực rỡ. Bà không có nếp nhăn hay tóc bạc nào. Bà trông trẻ hơn nhiều so với tuổi thật đến nỗi người khác thường tưởng lầm bà chỉ ngoài 50 tuổi.

Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2014/6/27/返老还童不是神话-293955.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2014/7/10/1979.html
Đăng ngày 08-09-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Hai vị tổng thống vĩ đại nhất nước Mỹ

Hai vị tổng thống vĩ đại nhất nước Mỹ


Tác giả: Thần Quang
[Chanhkien.org] Washington và Lincoln là hai vị tổng thống vĩ đại nhất nước Mỹ, một người được tôn làm người Cha sáng lập Mỹ quốc, một người được xưng là vị cứu tinh của Hoa Kỳ. Washington khiến Mỹ quốc từ một nước thuộc địa trở thành quốc gia độc lập, còn Lincoln bãi bỏ chế độ nô lệ, bảo vệ sự thống nhất nước Mỹ.
Thực ra, những điều mà Washington và Lincoln làm có ý nghĩa vượt xa khỏi tầm nhận thức của các nhà sử học. Chỉ từ những đoạn trích ngắn trong lời của Washington và Lincoln, chúng ta có thể thấy sự xuất thế của họ là an bài của lịch sử.
Phẩm cách đạo đức của Washington được người người ca tụng, thế nhưng ông lại không hề nhận công trạng của mình, mà coi thành tựu thiết lập nước cộng hòa liên bang là sự ban ơn của Thần. Trong bài diễn văn nhậm chức tổng thống lần đầu tiên, ông nói: “Dưới sự ban ơn của thần thánh, con đường phía trước của chúng ta đã rõ ràng; sự chỉ đạo và phán đoán của trí tuệ là chỗ dựa cho sự thành công của Chính phủ này.” Khi tuyên thệ nhậm chức tổng thống, Washington đặt tay lên quyển Thánh Kinh để thể hiện sự cung kính đối với Thần. Sau đó, Washington lại tuyên cáo trong Lễ Tạ Ơn đầu tiên của nước Mỹ độc lập (năm 1789) như sau: “Cũng như mọi quốc gia đều có trách nhiệm thừa nhận ý chỉ của Đấng Toàn Năng, để vâng mệnh Ngài, cảm tạ sự ban ơn của Ngài, và khiêm tốn thỉnh cầu sự che chở và ân sủng của Ngài; nhân danh lưỡng viện và ủy ban thừa hành, tôi ‘kiến nghị tới nhân dân Mỹ một ngày tạ ơn và cầu nguyện của công chúng, được cử hành với sự biết ơn Đấng Toàn Năng đã ban cho họ cơ hội hòa bình thiết lập một hình thức chính phủ đảm bảo an toàn và hạnh phúc của mình’”.
Khi hết nhiệm kỳ, tổng thống Washington viết trong thư từ nhiệm gửi quốc dân như sau: “Hai cột trụ lớn nhất cho sự hưng thịnh của quốc gia là tín ngưỡng và đạo đức”.
Khác với xuất thân giàu có của tổng thống Washington, Lincoln có xuất thân bần hàn, gần như chỉ trải qua 18 tháng giáo dục phi chính quy, nhưng với tính siêng năng tự học, ông đã bước trên con đường của một vĩ nhân. Ông là một con người để làm tròn sứ mệnh lớn đã nhọc cái gân cốt, khổ cái tâm chí. Xuất thân nghèo khổ của Lincoln giúp ông hiểu được sự thống khổ của tầng lớp nhân dân dưới bị nô dịch, từ đó phản đối chế độ nô lệ. Ông cho rằng xét về mặt đạo đức, chế độ nô lệ là tà ác, là mâu thuẫn với nguyên tắc “mọi người sinh ra đều bình đẳng” trong «Tuyên ngôn độc lập». Cuối cùng, Lincoln phế bỏ chế độ nô lệ, chặn đứng được tình trạng chia rẽ Nam-Bắc, cứu vãn nước Mỹ.
Khi các nô lệ được tự do đưa tặng cho Lincoln một bản Thánh Kinh, ông đáp: “Về cuốn sách vĩ đại này, tôi chỉ có thể nói, đây là lễ vật của Thượng Đế ban cho nhân loại. Tất cả những gì tốt đẹp Chúa Cứu Thế ban cho thế giới này đều được truyền đạt tới chúng ta thông qua cuốn sách này. Nếu không có nó, chúng ta sẽ không cách nào phân biệt thiện ác. Tất cả những phúc lợi thiết thực nhất với nhân loại, bất kể hiện tại hay tương lai, đều có thể tìm thấy qua cuốn sách này”.
Phẩm cách đạo đức cao thượng của Lincoln được mọi người ca ngợi. Trong đoạn kết bài diễn văn nhậm chức tổng thống lần thứ hai, ông nói: “Đừng làm hại ai, hãy nhân từ với tất cả mọi người; với sự kiên định chính nghĩa, Thượng Đế sẽ cho chúng ta thấy chính nghĩa, để chúng ta tiếp tục hoàn thành những gì mình đang làm. Hàn gắn vết thương của đất nước, chăm sóc những quả phụ, cô nhi gây ra bởi chiến tranh—làm tất cả để chúng ta đạt được và trân quý công lý cũng như hòa bình lâu bền giữa chúng ta, và với tất cả các quốc gia”.
Marquis George N. Curzon (1859-1925), hiệu trưởng trường Đại học Oxford bình luận về lời kết này như sau: “được liệt vào sự vẻ vang và quý báu của loài người… tinh hoa tối thuần khiết trong ngôn từ của nhân loại; không, dường như nó thuộc về ngôn từ của thần thánh”.
Tất nhiên, Washington cũng từng nói qua: “Nước Mỹ quyết sẽ không kiến lập dựa trên các giáo điều của Cơ Đốc giáo”. Lincoln cũng từng biểu đạt rằng: “Kinh Thánh không phải cuốn sách của tôi, Cơ Đốc giáo không phải tín ngưỡng của tôi”.
Hai vị tổng thống đều ca tụng Thần, nhưng lại biểu thị như vậy về Cơ Đốc giáo. Người tu luyện đều rõ ràng, Washington và Lincoln đều không phủ định ai, nhưng nói lai lịch của họ là không giới hạn tại đó, việc họ làm đến từ an bài xa xưa trong vũ trụ cao hơn. Washington, Lincoln, hai vị vĩ nhân xuất thế, nước Mỹ độc lập, lớn mạnh, tự do, đều là chư Thần từ xa xưa đã vì cần thiết của Chính Pháp ngày nay mà an bài. Như hôm nay, Đoàn Nghệ thuật Thần Vận (Shen Yun Performing Arts) không chỉ sinh ra ở Mỹ, mà còn thông qua tuần diễn khắp các nơi trên thế giới, đem chân tướng của văn hóa Thần truyền truyền bá khắp nhân gian, khai mở ký ức bị bụi phủ đã lâu của con người, đánh thức chúng sinh theo Sáng Thế Chủ trở về trời.
Dịch từ:
http://www.zhengjian.org/node/116530

Tìm thấy Chính Pháp và học được cách đọc chữ

Tôi đã tìm thấy chính Pháp và học cách đọc chữ



Bài viết do một học viên đến từ Đông Bắc Trung Quốc thuật lại
[MINH HUỆ 02-06-2014] Tôi là một học viên 60 tuổi. Khi tôi còn trẻ, những người lớn tuổi xung quanh tôi nói: “Thật khó để có thể gặp được một chính Pháp.” Trải nghiệm của riêng tôi xác thực điều này.
Trong những năm 1990, một số bạn bè trong Phật giáo của tôi đã bảo tôi đi cùng với họ đến Cáp Nhĩ Tân, đến một ngôi chùa vừa mới được xây dựng. Mỗi lần chúng tôi đến một ngôi chùa, chúng tôi đều quyên góp tiền. Chúng tôi đã ở lại trong ngôi chùa mới khoảng vài ngày. Bởi vì tôi không có tiền, tôi đã làm một số công việc tự nguyện như làm áo cà sa và áo khoác.
Vào buổi sáng chúng tôi rời đi, tôi đến để chào tạm biệt vị trụ trì. Tôi đã bị sốc khi nhìn thấy một chiếc giày cao gót của phụ nữ dưới một tấm rèm trong phòng của trụ trì. Trên đường về nhà, tôi nói với bạn bè của mình rằng tôi sẽ không bao giờ đi đến đó một lần nữa.
Sau một thời gian một vài người bạn của tôi bảo tôi đến Mẫu Đơn Giang. Họ nói rằng một ngôi chùa mới đã được xây dựng ở đó. Ngôi chùa là một kiến trúc hai tầng, và các ni cô sống trên tầng hai, ngay phía trên đầu của tượng Phật nằm ở tầng dưới.
Sau khi tôi về đến nhà, tôi bảo chồng mình đem tất cả tượng Phật của chúng tôi trả lại ngôi chùa địa phương. Tôi nói với anh rằng tôi không còn tin vào những điều đó nữa. Tôi đã học một số loại khí công, nhưng thấy rằng tất cả trong số chúng đều có động lực vì tiền bạc, danh vọng, và lợi ích cá nhân.
Tìm kiếm chính Pháp
Bạn tốt của tôi Tiểu Từ đến gặp tôi vào một ngày năm 1994. Cô nói: “Hôm nay chúng tôi sẽ chiếu video về Pháp Luân Công. Hãy đến và xem nhé.” Tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ không đi. Tuy nhiên, cô ấy đã bảo chồng của mình đón tôi bằng xe gắn máy của anh vào chiều hôm đó. Từ chối anh ấy là bất lịch sự, vì vậy tôi đã phải đi.
Khi đến đó, tôi thấy những điều mà mình chưa bao giờ thấy trước đây trên màn hình TV. Ánh sáng đầy màu sắc phát ra từ nó. Sư phụ phát hào quang ra thế giới bên ngoài khi Ngài thuyết giảng. Tôi đã hoàn toàn bị thu hút và nói với Tiểu Từ: “Ánh sáng đang nhấp nháy. Chúng rất đẹp. Hãy nhìn xem, chúng có màu đỏ, màu xanh lá cây và các tia sáng thật đẹp.” Tiểu Từ nói rằng cô không thể nhìn thấy bất cứ điều gì. Tôi hỏi những người khác, và tất cả họ đều nói rằng họ cũng không nhìn thấy bất cứ điều gì khác thường. Tiểu Từ nói với tôi: “Bạn thật có duyên.”
Sau khi một video kết thúc, tôi hỏi: “Chúng ta có thể xem một video khác nữa không? Bài giảng thật là tuyệt vời.” Vì vậy, Tiểu Từ mở băng video khác. Tôi vẫn muốn xem thêm một cái nữa.
Khi về nhà, tôi nhận ra rằng Pháp Luân Công không phải là một môn khí công bình thường. Nó không đòi hỏi chúng tôi tiền bạc, không có hình thức. Nó chỉ yêu cầu chúng tôi trở thành người tốt theo nguyên lý của vũ trụ Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi đã không tìm thấy một Pháp chân chính mặc dù tôi đã dành rất nhiều tiền bạc và đi vòng quanh tìm kiếm điều đó trong những năm gần đây. Bây giờ cuối cùng tôi đã tìm thấy chính Pháp và chân Phật!
Tôi bị chứng đau tim nghiêm trọng và thường xuyên nhập viện. Khi tôi luyện bài công pháp thứ hai, tôi trở nên ướt đẫm mồ hôi. Sau khi luyện công một thời gian, các vấn đề tim mạch, viêm phế quản và hen suyễn của tôi đã được chữa khỏi.
Tôi đã ký hợp đồng với một trang trại để trồng cà chua, dưa chuột, bí xanh, cần tây vào năm đầu tiên sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Mọi người nói rằng tôi đã rất can đảm để làm điều đó, bởi vì chồng tôi và tôi không có kinh nghiệm trồng trọt. Chồng tôi đã bị một chấn thương nơi làm việc và rời khỏi nhà máy của anh. Tôi phụ giúp anh ở đây. Chúng tôi không có bất kỳ kiến ​​thức nào về cây trồng, và chúng tôi không sử dụng phân bón. Khi cây cà chua non của người khác vẫn còn màu xanh, của chúng tôi đã chuyển sang màu vàng và cà chua bắt đầu lớn lên.
Con trai tôi mới 16 tuổi và con gái tôi 18 tuổi. Chúng tôi đã hái cà chua, năm giỏ ngày đầu tiên, mười giỏ vào ngày hôm sau, và 15 giỏ ngày hôm sau nữa. Con gái tôi, con trai, và tôi đã bán chúng trong các đô thị và vùng quê. Có quá nhiều để cho chúng tôi bán. Nhiều nông dân và dân làng ghen tị với chúng tôi và nói: “Chúng tôi đã làm trong lĩnh vực này nhiều năm, nhưng cô mới đến đã làm việc tốt hơn so với chúng tôi từng làm.” Những người biết chúng tôi nói: “Cô thật may mắn vì tu luyện Pháp Luân Công.”
Học cách đọc một cách kỳ diệu
Tôi có ba anh em, và là con gái duy nhất trong gia đình. Anh trai thứ hai của tôi gia nhập quân đội sau khi anh trai cả của tôi kết hôn. Anh trai thứ hai của tôi nói với tôi phải nghỉ học và ở nhà để chăm sóc người mẹ bị bệnh trước khi anh rời quân ngũ. Tôi cũng lo lắng về mẹ của chúng tôi, vì vậy tôi đã ngừng đi học. Tôi làm các việc nấu ăn, giặt giũ, và công việc nội trợ khác. Tôi đã gần như mù chữ.
Khi tôi nhìn vào cuốn sách Chuyển Pháp Luân với các học viên khác, tôi không thể đọc được dù một từ. Con gái tôi ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Công và dạy tôi đọc, nhưng cháu đã trở nên mất kiên nhẫn khi tôi học một cách chậm chạp. Ví dụ, khi cháu dạy tôi từ “thừa nhận” trong Luận Ngữ, tôi cứ quên. Vì vậy, cháu giải thích với tôi: “Khi con phạm sai lầm khi còn nhỏ, mẹ thường hỏi con: “Con có thừa nhận điều đó không?” Đó là từ “thừa nhận.” Cháu đã dạy đi dạy lại cho tôi từ này, và tôi lại quên các từ khác mà cháu đã dạy. Tôi rất chậm! Tôi nên làm gì đây?
Một ngày tại nhóm học Pháp, tôi đã không thể đọc khi đến lượt tôi. Tôi nói: “Hãy bỏ qua lượt tôi. Tôi sẽ chăm chỉ để học nhiều từ hơn ở nhà.” Tôi cảm thấy thật tồi tệ trong tâm. Tôi rất lo lắng về việc học các từ sau khi trở về nhà. Tôi ngủ thiếp đi, và nhìn thấy một ông già hiện lên từ góc phía tây bắc ngôi nhà của tôi. Ông nói: “Đừng sợ. Phải ngay chính, quyết tâm và kiên trì. Con sẽ học được các chữ. Ta sẽ không làm con thất vọng.” Ông sau đó vung cái phất trần của mình vào đầu tôi, và tôi thức dậy.
Tối hôm đó, khi tôi đang nghe các học viên khác đọc Chuyển Pháp Luân tại nhóm học Pháp, tôi cảm thấy có điều gì đó khác biệt. Tôi có thể đọc một số từ trong cuốn sách. Khi đến lượt tôi, tôi nói: “Vâng, tôi biết một vài từ. Xin vui lòng cho tôi đọc.” Quả thực tôi có thể đọc được. Tôi rất biết ơn Sư phụ.
Tôi lắng nghe các bài giảng của Sư phụ chăm chú. Chẳng bao lâu tôi có thể đọc các sách Pháp Luân Đại Pháp khác cũng như Chuyển Pháp Luân.
Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào năm 1999, một quan chức của Ủy ban Dân cư nói với tôi: “Bà sẽ ổn thôi nếu bà nói rằng bà sẽ ngừng tu luyện Pháp Luân Công.” Tôi đập mạnh xuống bàn và nói: “Giờ này tôi có thể đã ở trong mồ nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Công. Tại sao anh lại yêu cầu tôi ngưng? Anh có nghĩ rằng tôi sẽ quên đi tất cả nỗi đau một khi tôi đã hồi phục?”
Tôi tặng Tuần báo Minh Huệ trực tiếp cho mọi người mỗi ngày, và nói cho họ biết sự thật về Pháp Luân Công. Tôi hy vọng chúng sinh sẽ có một tương lai tốt đẹp.

Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2014/6/2/找到正法-神奇识字-292885.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2014/8/1/2333.html
Đăng ngày 08-09-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.