[MINH HUỆ 01-12-2013] Năm nay tôi đã ngoài 40 tuổi nhưng vẫn có thể đạp xe từ 6 đến 10 dặm mà không gặp bất kỳ vấn đề gì. Hơn 10 năm qua tôi không cần phải gặp bác sĩ hay uống thuốc. Đó là là nhờ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi thường nói: “Tôi thấy mình trẻ hơn từng ngày và khỏe hơn khi mình già đi.”
Bệnh tật dày vò
Ở độ tuổi 20, tôi bị rối loạn nhịp tim, đường trong máu rất thấp và đau lưng. Lượng đường trong máu thấp làm tôi cảm thấy rất yếu, ngay cả sau khi bác sĩ đã cho tôi uống insulin. Hầu như lúc nào tôi cũng bị mệt và cáu kỉnh. Nếu cáu giận, nhịp tim của tôi sẽ tăng lên đáng kể. Cuộc sống của tôi rất khó khăn và tôi không biết phải làm thế nào.
Đến thời điểm đó con tôi được ba tuổi, tôi đã 27 và gần như lúc nào cũng phải nằm liệt giường. Một ngày khi đang nằm trên giường, tôi thấy con gái mình chơi vui vẻ một mình. Tôi tự nhủ: “Sức khỏe của mình thật tệ. Nếu mình qua đời, điều gì sẽ xảy ra với con mình đây?” Ý nghĩ này làm tôi bật khóc, và cháu đã nhìn thấy. Cháu không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng nó đã làm cháu sợ và khóc. Cháu vội chạy về phía tôi. Tôi ôm chầm lấy cháu và nói với cháu rằng mọi thứ đều ổn, nhưng tôi không thể cầm được nước mắt.
Tôi thường xuyên đến bệnh viện trong vùng nhưng sức khỏe không hề cải thiện. Trong một lần chờ xe buýt về nhà, tôi thấy một biển hiệu “Bác sĩ Trung y có nhiều kinh nghiệm.” Tôi đã tìm gặp ông ấy. Tôi không có đủ tiền để mua tất cả các loại thuốc ông ấy kê, nên tôi đề nghị ông ấy để lại cho tôi vừa đủ tiền mua vé xe buýt, và tôi sẽ mua số thuốc còn lại sau khi về nhà. Hóa ra người bán vé xe buýt mới đi làm. Anh ta đã đưa tôi nhầm vé. Tôi không đủ tiền để về nhà.
Chứng kiến ​​uy lực của Đại Pháp
1. Mẹ tôi bỏ hút thuốc
Bà đến thăm tôi khi các tình nguyện viên một trung tâm Pháp Luân Đại Pháp trong vùng đã tạo cho mọi người cơ hội xem các bài giảng Pháp Luân Đại Pháp chín ngày. Người thân mời mẹ tôi tham dự, và bà ấy đã đồng ý. Tôi không muốn đi vì không tin rằng nghe bài giảng có thể giúp được gì. Mẹ tôi nghiện thuốc rất nhiều năm. Khi chúng tôi yêu cầu bà bỏ thuốc lá, mẹ tôi sẽ nói: “Thà tôi nhịn ăn còn hơn.” Cách duy nhất làm bà ấy ngừng hút thuốc một lúc là mời bà ăn trái cây.
Sau khi nghe bài giảng thứ năm và thứ sáu, mẹ tôi mua một bao thuốc lá và bố chồng tôi tặng bà thêm một bao khác. Khi bà nghe hết bài giảng thứ bảy, mẹ tôi trả lại một bao thuốc lá cho bố chồng tôi, nói rằng bà ấy sẽ không hút thuốc nữa vì nó không có vị gì nữa…. Chúng tôi rất ngạc nhiên và không thể tin được sự thay đổi thái độ của bà. Mẹ tôi làm đúng như những gì bà nói và không hút thuốc nữa, và rất vui vẻ khi trở về nhà.
2. Thay đổi màu nhiệm xảy ra với một trong những người dì
Sau khi trở về nhà, mẹ tôi kể với những chị em của bà về những bài giảng. Một trong những người chị em của bà bị viêm khớp nặng. Bà ấy gặp khó khăn khi cử động tay và chân. Sau khi nhìn thấy những gì đã xảy ra với mẹ tôi, họ quyết định học các bài công pháp. Họ sống cách xa tôi khoảng sáu dặm.
Khi biết tin khóa nghe bài giảng chín ngày sẽ được tổ chức trong vùng của tôi, họ quyết định tới chỗ tôi nghe các bài giảng. Vào giờ ăn trưa mẹ tôi nói rằng một trong những người dì không thể sử dụng đũa vì bệnh viêm khớp và tôi nên cho bà ấy một cái thìa. Thật vậy, tôi có thể thấy rằng bà ấy khó có thể điều khiển các ngón tay, thậm chí khi chỉ cầm một cái thìa. Tôi cũng nghe kể rằng bà ấy phải nghỉ nhiều lần trên đường đến chỗ tôi để xoa bóp chân.
Sau khoảng ba tuần dì của tôi lại đến để nghe các bài giảng. Tôi đã chuẩn bị một cái thìa cho bà ấy nhưng bà nói: “Dì không dùng thìa nữa. Bây giờ dì có thể cầm đũa được rồi.” Tôi không thể tin điều này và nhìn bà ấy đầy nghi ngờ. Tất cả mọi người trên bàn quay ra nhìn bà ấy. Bà ấy minh chứng rằng mình có sử dụng các ngón tay để dùng đũa! Mẹ tôi nhanh chóng nói thêm: “Lần này dì cũng không cần phải xoa bóp chân nữa. Thực ra, bà ấy còn đi trước mọi người.” Mọi người đều cười và mừng cho bà ấy.
Đắc phúc báo nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp
Sau khi mẹ tôi bắt đầu tu luyện, tôi cũng bắt đầu tu luyện. Tôi nhìn thấy những gì xảy ra với nhiều người xung quanh và thay đổi quan điểm ban đầu của mình về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đọc kỹ cuốn Chuyển Pháp Luân và ngộ ra rằng chúng ta nên chiểu theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và trở nên rộng lượng, khoan dung và không phàn nàn. Chuẩn mực đạo đức cao, lòng vị tha cũng rất cần thiết. Đây không phải là việc dễ làm nhưng tôi quyết định thử xem sao.
Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân nhiều lần tôi ngộ ra rằng tất cả các thống khổ trong cuộc sống là do nghiệp lực gây ra, thứ vật chất sinh ra do vi phạm hoặc lạm dụng các quy luật tự nhiên. Mục đích chân chính của sinh mệnh là học và ngộ ra chân ngã của con người. Quan điểm của tôi về cuộc sống dần dần thay đổi khi tôi tiếp tục đọc cuốn sách. Giờ đây tôi ngộ ra rằng mình nên đối xử với tất cả mọi người bằng chân và nhẫn.
Khi tiếp tục học và luyện công, quan điểm của tôi dần dần thay đổi và chiểu theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn chặt chẽ hơn, bệnh tật của tôi dần dần biến mất.
Chính Pháp Luân Đại Pháp đã tẩy tịnh cả thân lẫn tâm tôi. Đây là lý do tôi cảm thấy thật khỏe mạnh. Tôi tin chân và thiện là nền tảng văn hóa Trung Hoa. Thiện ác hữu báo. Ở Trung Quốc cổ đại, những người có chức vụ cao đều khoan dung và từ bi. Chính văn hóa cộng sản đã phá hủy văn hóa truyền thống Trung Quốc, dẫn đến nhiều trường hợp băng hoại và suy đồi tiêu chuẩn đạo đức nghiêm trọng. Hy vọng duy nhất đối với Trung Quốc là quay lại thực hành Chân-Thiện-Nhẫn.

Đăng ngày 10-02-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.