Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc,
[MINH HUỆ 30-05-2015] Mẹ và các chị em chúng tôi thường tụ tập để nấu ăn cùng nhau. Một ngày Chủ Nhật, trong khi chúng tôi đang làm bánh bao, thì một người chị đã hỏi tôi về chỗ sưng ở cổ tôi.
Tôi thường mặc áo cổ lọ vì vậy tôi đã không nhận thấy bất cứ điều gì bất thường trên cổ mình. Để chắc chắn, tôi đã kiểm tra trong gương và thấy một khối u có kích thước bằng một lòng đỏ trứng gà. Mọi người đã lo lắng và khuyên tôi đi khám bác sĩ.
Người bác sĩ đã kiểm tra cho tôi khẳng định rằng đó là một khối u tuyến giáp. Ông thông báo với tôi rằng tôi cần phải phẫu thuật càng sớm càng tốt. Đương nhiên, tin tức này đã làm xáo trộn mọi thứ. Tôi đã xin ông chủ cho tôi nghỉ hai tuần để phẫu thuật.
Một người chị của tôi đã có ý tưởng khác. Chị nói với tôi: “Nếu em thực sự tin vào Pháp Luân Đại Pháp, em sẽ được chữa khỏi mà không cần phẫu thuật. Rất nhiều người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không bao giờ bị bệnh và họ cũng không phải dùng bất cứ loại thuốc nào.”
Tôi biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt, và rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp tuân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Nhưng sau khi chế độ cộng sản bắt đầu đàn áp môn tu luyện vào năm 1999, tôi không còn nghe nói gì về môn tập. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng thật thần kỳ khi mà các học viên không bao giờ bị bệnh, thậm chí còn không bị các chứng cảm mạo thông thường.
Phẫu thuật rất tốn kém, và tôi sẽ phải chịu đau đớn, khó chịu và cả một vết sẹo sẽ xuất hiện trên cổ mình. Tôi nghĩ rằng tôi nên thử tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Vì vậy, tôi bắt đầu học sách Chuyển Pháp Luân vào ngày nghỉ việc đầu tiên của mình, và tôi cũng đã học được các bài công pháp. Sau khi học Chuyển Pháp Luân, tôi nhận ra cuốn sách giải quyết được phần lớn những gì tôi đã từng thắc mắc, và cuốn sách đã giúp tôi hiểu thế nào là một người tốt. Dần dần, tôi đã có thể buông bỏ nhiều thứ mà đã làm phiền tôi trong quá khứ. Tôi cũng đã có thể buông bỏ sự tức giận của mình.
Tuy nhiên, tôi đã chấp trước vào khối u trên cổ của mình. Mỗi ngày tôi nhìn vào gương và tự hỏi tại sao nó vẫn chưa biến mất. Khi hai tuần trôi qua, tôi trở lại làm việc với khối u vẫn còn trên cổ và còn bị sổ mũi.
Một vài ngày sau đó, tôi bắt đầu cảm thấy hơi đau ở xung quanh khối u trên cổ. Chị gái tôi nói với tôi rằng, nếu cơn đau không thể chịu nổi, tôi nên đi gặp bác sĩ.
Sau đó, tôi nhớ lại những lời của Sư phụ:
Khi chư vị càng thấy khó chịu thì tức là ‘vật cực tất phản’, toàn bộ thân thể chư vị cần được tịnh hoá hết, cần phải được tịnh hoá toàn bộ. Gốc của bệnh đã được dứt bỏ, chỉ còn chút dư khí đen kia để nó tự chạy xuất ra, để cho chư vị chịu một chút khó khăn, chịu một chút tội [khổ] ấy mà thôi; chư vị mà không chịu đựng một chút nào thì không thể được.“ (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)
Sư phụ cũng giảng:
Chúng tôi nhấn mạnh một điểm: [nếu] chư vị không bỏ được cái tâm ấy, không bỏ được cái [suy nghĩ về] bệnh ấy, [thì] chúng tôi chẳng thể làm gì, đối với chư vị chẳng thể giúp được.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Tôi nhận ra rằng tôi vẫn còn chấp trước vào căn bệnh này, điều mà tôi phải buông bỏ đi. Vì vậy, tôi quyết định không suy nghĩ về cổ mình hay nhìn vào gương nữa.
Hai tuần sau, tôi nhận ra khối u đã trở nên nhỏ hơn. Tôi nhờ chồng mình kiểm tra nó và anh đã đồng ý là khối u chắc chắn đã nhỏ hơn. Sau hai tuần nữa, khối u đã hoàn toàn biến mất. Toàn bộ gia đình tôi đã chứng kiến sự thần kỳ của Đại Pháp.
Bố chồng và em trai của chồng tôi đều là bác sĩ. Họ không thể hiểu làm sao điều này có thể xảy ra được: Khối u tuyến giáp của tôi hoàn toàn biến mất sau 40 ngày mà không cần điều trị hay dùng bất kỳ loại thuốc nào. Y học hiện đại không thể giải thích điều đó.
Sư phụ đã loại bỏ hoàn toàn nghiệp bệnh cho tôi. Chúng tôi đều vô cùng cảm tạ Sư phụ vì sự cứu độ từ bi của Ngài .

Đăng ngày 10-08-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.