Thứ Năm, 20 tháng 8, 2015

Đừng tự biến mình thành đồng lõa của Giang Trạch Dân

Vào ngày 26/5/2015, tổ chức Quốc tế Điều tra Bức hại Pháp Luân Công kêu gọi toàn thế giới xét xử công khai Giang Trạch Dân. Ứng với biến hóa của thiên tượng, trong và ngoài nước Trung Quốc dấy lên làn sóng khởi kiện Giang Trạch Dân. Vậy tội ác mà Giang Trạch Dân phạm phải là gì, tại sao bạn có thể trở thành đồng lõa với ông ta. Hãy đọc kỹ những chia sẻ này.

Như đã đề cập đến trong bài “Đài Loan được cứu khi đào bỏ cóc 9 tầng ở hồ Nhật Nguyệt”. Trong tình thế hiện nay, bất cứ cá nhân hay tổ chức nào liên quan đến Giang Trạch Dân đều phải nhận lãnh hậu quả, biểu hiện trên bề mặt chính là sự thắng thế của phe ông Tập Cận Bình trong cuộc đấu đá quyền lực giữa phe Tập và phe Giang. Thân tín của ông Giang, người bị lao tù (Bạc Hy Lai, Chu Vĩnh Khang,….), người nhảy lầu tự sát, người mắc ung thư mà qua đời (Từ Tài Hậu), người mắc bệnh nan y mà cơ thể suy sụp (Lưu Trường Nhạc), có người gặp tai tiếng này khác. Tuy nhiên, nếu xét theo luật nhân quả trong Phật gia thì đó chính là triển hiện của câu “thiện có thiện báo, ác có ác báo”.
Giang Trạch Dân nguyên là một con cóc thành tinh. Nhiều người không tin chuyện này, đặc biệt là những người bị thuyết vô thần đầu độc. Kì thực nghe có vẻ hoang đường, nhưng nếu nhìn lại Đát Kỷ xưa kia, thì cũng chẳng ai tin nổi một giai nhân tuyệt sắc như thế lại bị “cáo chính đuôi” khống chế, rồi làm sụp đổ cả một triều đại.
Phap Luan Cong, mổ cướp nội tạng, Giang Trạch Dân, Bài chọn lọc,
Tuy nhiên, nếu không bàn về hình tượng con cóc thì cũng chỉ cần nhìn vào tội ác trong suốt hàng chục năm cầm quyền của ông Giang, người ta cũng có thể đi đến kết luận “Giang không phải là người”.
Đơn cử, chỉ nói đến việc ông Giang với thân thế là con của một Hán gian, cha làm gián điệp cho Nhật, lại có thể leo lên vị trí lãnh đạo quyền lực của Trung Hoa, cũng đã cho thấy “bản lĩnh” sử dụng mánh khóe che dấu, hóa thân và ngụy tạo của ông. Ông lợi dụng gia đình người chú nghèo khổ của mình là Giang Thượng Thanh để tạo ra lý lịch “con em liệt sỹ cách mạng”, rồi gắn lên cho mình cái danh “giúp đỡ gia đình liệt sĩ” để trở thành “công thần” của đảng. Từ “gian thần” trở thành “công thần”, Giang Trạch Dân một bước lên mây.
Thực tế, các chiêu thức mà Giang sử dụng đều được truyền thụ từ người cha của mình là Giang Thế Tuấn, một tay cốt cán trong các chiến dịch tuyên truyền nhằm kích động sự thù hận của nhân dân đối với Anh, Mỹ thay vì phát xít Nhật trong thời chiến tranh Nhật – Trung. Nói chính xác hơn, các chiêu thức tuyên truyền và tẩy não người dân này được Giang Thế Tuấn học hỏi từ Hitler và các băng đĩa tuyên truyền của Phát-xít Đức thời đó.
Sau khi có được quyền lực trong tay, ông Giang không ngừng áp dụng các chiêu bài học được từ người cha của mình để kế thừa và tiến hành chiến dịch “tẩy não” người dân Trung Quốc, từ đó nô lệ hóa tư tưởng của họ. Có thể nói, ông Giang và chính quyền của ĐCSTQ đã rất thành công trong việc “chỉ đạo” tư tưởng và quan niệm của người dân Trung Quốc. Đảng ghét ai thì người dân không được yêu người đó, đảng yêu ai thì người dân không được phê bình người đó. Đảng bảo dân “chặt cây, nhổ lúa” để xây nhà máy trong “Đại Nhảy Vọt”, dân cũng không phản đối. Đảng bảo dân “đập phá chùa chiền, tượng Phật, đốt kinh thư”, dân nô nức làm theo. Cho đến nay, đảng bảo dân “đánh cược gia sản cho thị trường chứng khoán”, dân vẫn lao vào như con thiêu thân. Hậu quả cuối cùng là nạn đói giết chết 2 triệu người dân, rồi cả một nền văn hóa 5000 nghìn năm của Trung Hoa bỗng chốc đổ sụp; và hiện tại nhiều người dân Trung Quốc đã phải tự sát khi thị trường chứng khoán nước này mất trắng 2.400 tỉ USD chỉ trong vài ngày. Để nuôi những tham vọng của đảng, hàng trăm triệu người dân Trung Quốc đã phải “quên mình” theo cách đó.
Và hiện nay hậu quả nhức nhối nhất trong hàng loạt tội ác mà Giang Trạch Dân và ĐCSTQ đã phạm phải đó chính là cuộc đàn áp Pháp Luân Công.
Nghe có vẻ không liên quan, nhưng thực chất cuộc đàn áp Pháp Luân Công cho thấy sự “băng hoại toàn diện về giá trị đạo đức” của ĐCSTQ trong thời hiện đại, phô diễn hết thảy thủ đoạn xấu xa mà tổ chức này tích lũy được trong suốt hơn 60 năm khủng bố người dân Trung Quốc. Cũng nói thêm rằng người khởi xướng cuộc đàn áp này không ai khác hơn, đó chính là Giang Trạch Dân.
Khi Pháp Luân Công được khai truyền, tần suất xuất hiện của môn tập này trên truyền hình nhiều hơn Chủ tịch Giang; số lượng học viên Pháp Luân Công đông hơn số đảng viên; Sư Phụ Lý Hồng Chí, người sáng lập pháp môn này, được người dân nhắc đến nhiều hơn vị lãnh đạo đảng; Giang Trạch Dân vì lòng đố kị đã phát động chiến dịch đàn áp hàng trăm triệu người tu luyện trên khắp Trung Quốc.
Cuộc đàn áp Pháp Luân Công trở thành cuộc đàn áp tín đồ Phật gia tàn khốc nhất trong lịch sử đương đại. Các thủ đoạn đàn áp, tra tấn, bức hại hoàn toàn không khác gì cuộc đàn áp thánh đồ Thiên chúa giáo khi xưa, trong đó có cả việc trục lợi trên thân xác người khác thông qua hoạt động kinh doanh nội tạng lấy từ học viên còn sống.
Ông Giang phát động chiến dịch này bất chấp sự can ngăn của 6 Ủy viên thường vụ Bộ Chính trị khác. Thời đó, đảng viên theo tập Pháp Luân Công cũng không phải ít.
Trong cuộc bức hại điên cuồng đẫm máu này, ông Giang một tay thao khống hệ thống 610, tổ chức công an hoạt động ngoài vòng pháp luật, dùng mọi thủ đoạn tàn ác nhất để triệt tiêu niềm tin của con người vào Thần Phật.
“Lời nói của lãnh đạo chính là luật pháp”
Phap Luan Cong, mổ cướp nội tạng, Giang Trạch Dân, Bài chọn lọc,
Phòng 610 hoạt động bất chấp hiến pháp và luật pháp quốc tế.
Bởi để hợp lý hóa của đàn áp của mình, ĐCSTQ tuyên bố Pháp Luân Công là tà giáo. Tuy nhiên, việc Pháp Luân Công bị quy là tà chỉ nằm trên “miệng” mà không hề tồn tại trong bất kì điều khoản luật nào. Theo hiến pháp Trung Quốc, “Tội danh phải được quy định bằng văn bản pháp luật”, tức là “văn bản không có quy định rõ ràng thì không thế nói là phạm tội được”. Như vậy việc Pháp Luân Công bị đàn áp đã được hợp thức hóa bằng cỗ máy tuyên truyền chứ không hề qua một văn bản pháp luật nào.
Hơn nữa, chỉ thị của Giang Trạch Dân cho cấp dưới rất rõ ràng, “Đối với Pháp Luân Công có thể không theo luật nào”; “áp dụng bất cứ thủ đoạn nào đối với Pháp Luân Công cũng đều không có gì là quá đáng”; “đánh chết thì thôi, đánh chết thì tính là tự sát, không cần điều tra thân phận, trực tiếp hỏa táng”; “bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính; hủy hoại thân thể”.
Chưa bàn về vấn đề pháp luật, chỉ nói đến khía cạnh đạo đức, trên thế giới có loại tội phạm nào phải đối mặt với biện pháp trừng phạt tàn khốc như thế không? Hoàn toàn không.
Hoàng Tiến, thẩm phán vùng Thiết Đông, Liêu Ninh, thuộc hệ thống 610, đã nói rõ sự thật rằng:
“Lời nói của lãnh đạo chính là luật pháp”.
Theo đó, La cán, Chu Vĩnh Khang, những tay sai đắc lực của ông Giang, vì muốn lập công đã sử dụng hơn hàng trăm loại cực hình tra tấn dã man nhất từ cổ chí kim, trong và ngoài nước. Hàng trăm nghìn học viên Pháp Luân Công bị bức hại đến chết.
Thủ đoạn tuyên truyền dối trá
Vụ án “Tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn” là vở kịch do Giang Trạch dân cùng thân tín là La Cán, Lý Đông Sinh biên soạn và đạo diễn, lấy danh dự quốc gia mà bịa đặt vu khống Pháp Luân Công là tà giáo. Sự thật bị bóc trần khi đài truyền hình Tân Đường Nhân đưa ra đoạn phim mang tên “Lửa Giả” phân tích những tình tiết bất hợp lý trong vở kịch này.
Pháp Luân Đại Pháp từ lúc khai truyền cho đến tận hôm nay đã tròn 23 năm, 7 năm trước khi  bị bức hại và 16 năm sau bức hại, số người học đã lên đến hơn hàng trăm triệu người, phân bố hơn 165 quốc gia và vùng lãnh thổ trên khắp thế giới. Số người tu luyện càng ngày càng tăng, khu vực hồng truyền Đại Pháp càng ngày càng rộng, từ trước đến này không hề xảy ra một sự kiện học viên “tự thiêu” nào. Vở kịch tự thiêu kia đơn thuần chỉ là màn dàn dựng để “gắp lửa bỏ tay người”. Điều này không khác gì so với việc bạo chúa Nê-rô phóng hỏa thiêu hủy thành La Mã, rồi sau đó giá họa cho tín đồ Cơ Đốc giáo.
Chưa dừng lại ở đó, cách đây không lâu, tập đoàn Giang Trạch Dân lại sai phái Trần Quang Tiêu, người được phong là “thiên hạ đệ nhất thiện nhân” ở Trung Quốc Đại Lục, ra nước ngoài để gợi lại vụ tự thiêu, hòng muốn “một mũi tên bắn 2 con nhạn”, vừa có thể bôi nhọ Pháp Luân Công, vừa để cho người cầm quyền là Tập Cận Bình chịu tiếng xấu. Kết quả vở diễn này đã thất bại, Trần trở thành tên hề xấu trước truyền thông quốc tế khi lớn tiếng đòi mua lại New York Times và “quỵt tiền” từ thiện của hơn 300 người trong bữa tiệc ông tổ chức để bôi nhọ Pháp môn này.
Mổ cướp nội tạng cho thấy tội ác vô nhân tính
Phap Luan Cong, mổ cướp nội tạng, Giang Trạch Dân, Bài chọn lọc,
Mổ cướp nội tạng người sống để thu lợi có lẽ nằm ngoài khả năng hình dung của một con người có lương tri, là “Tội ác xưa nay chưa từng có ở trên tinh cầu này”.
Năm 2009, “Tổ chức điều tra cuộc đàn áp Pháp Luân Công” công bố lời khai của một nhân chứng đã tận mắt chứng kiến việc mổ sống người lấy nội tạng học viên Pháp Luân Công.
Ngày 12/7/2012, cuốn sách “Nội tạng quốc gia: Việc cấy ghép nội tạng bị lạm dụng ở Trung Quốc” của David Matas, luật sư nhân quyền nổi tiếng Canada, cùng với 12 tác giả khác, chính thức xuất bản, và là một trong loạt sách vạch trần tội ác này.
Theo Ethan Gutmann, một chuyên gia, kí giả có thâm niên về các vấn đề Trung Quốc, tội ác thu hoạch nội tạng đến năm 2006 đã trở thành cao trào, và hiện vẫn còn tiếp diễn. Đến năm 2008, ít nhất 65.000 học viên Pháp Luân Công đã chết vì bị mổ cướp nội tạng.
Để triển khai tội ác cấp quốc gia này, 36 doanh trại tập trung bí mật được lập nên ở khắp nơi trong nước, và do một tay phòng 610 điều hành.
Trong một đoạn ghi âm của Bạc Hy lai, ông này đã chính miệng thừa nhận: “Giang chủ tịch hạ lệnh mổ sống nội tạng học viên Pháp Luân Công”.
Cưỡng gian phụ nữ khiến vết thương trong tâm không ngừng rỉ máu
Phap Luan Cong, mổ cướp nội tạng, Giang Trạch Dân, Bài chọn lọc,
Tháng 4/2001, trại cưỡng bức lao động Mã Tam Gia đem một nhóm học viên nữ tu luyện Pháp Luân Công gồm: Trâu Quế Vinh (đã bị bức hại đến chết), Tô Cúc Trân (bị bức hại đến thần trí không còn tỉnh táo, ôm hận qua đời), Doãn Lệ Bình (hiện chân dưới bị liệt, thần trí không con tỉnh táo), Chu Mẫn, Vương Lệ, Chu Diễm Ba, Nhậm Đông Mai (chưa kết hôn), đưa đến trại cải tạo nam, lần lượt nhốt họ vào trong phòng giam dành cho đàn ông, cố ý để cho họ bị chà đạp và cưỡng hiếp tập thể….
Doãn Lệ Bình, nữ học viên Pháp Luân Công 45 tuổi, khi bị bức hại cô chỉ mới hơn 30 tuổi đầu, lại bị hãm hại bởi tập đoán tội ác chẳng còn tính người. Cô viết trong phần mở đầu bài văn tự thuật, nói: “Tội ác của Mã tam Gia, mỗi khi tôi nhớ đến, trái tim tôi dường như đang rỉ máu”. Có thể biết được nỗi đau cô phải gánh chịu lớn đến mức nào khi hồi tưởng lại kí ức kinh hoàng và viết ra bản tố cáo đầy máu và nước mắt này.
Thu vét tiền của trên nội tạng con người, khác nào hành động của loài thú ăn thịt khát máu, ăn tim gan của đồng loại để sinh tồn.
Giang Trạch Dân biến người dân thế giới thành đồng lõa
Nếu tội ác này không bị phanh phui thì ông Giang có thể mặc nhiên biến hết thảy người dân thế giới thành đồng lõa của mình. Nếu sự thật bị che giấu mãi, người dân khắp nơi trên thế giới sẽ “vô tư” đến Trung Quốc để cấy ghép nội tạng mà không biết rằng người hiến tạng cho họ, đang phải đối mặt với những gì, và các khoản họ chi trả cho việc ghép tạng sẽ được dùng để nuôi những kẻ “ăn thịt” đồng loại.
Nếu sự thật bị che giấu, những người đến Trung Quốc ghép tạng sẽ không biết được rằng, khi mạng sống của họ được cứu thì sinh mạng của một người khác bị tước đoạt.
Học viên Pháp Luân Công không ngừng đem sự thật phơi bày ra ánh sáng chính là cứu lấy lương tâm con người, giúp con người tránh phải cảnh trong “vô minh” mà tiếp tay cho kẻ hành ác. Nói cách khác, khi bạn mang trên mình nội tạng của một sinh mệnh chết trong thống khổ thì liệu bạn có được một sức khỏe kiện toàn.
Và nếu tội ác kinh thiên động địa của Giang Trạch Dân không bị đưa ra ánh sáng, thì người ta không lường trước được tội ác này sẽ đưa đến hậu quả gì. Mặc khác, nếu người hành ác có thể ung dung tự tại hưởng vinh hoa phú quý, thì chúng ta cũng không biết sẽ có bao nhiêu người sẵn sàng làm chuyện bại hoại mà không sợ bị trừng phạt.
Vụ kiện Giang Trạch Dân lên chính quyền Trung Quốc và tòa án quốc tế, không ai biết nó sẽ thành hay bại nhưng đó chính là lời cảnh tỉnh nhân loại trước tội ác bị che đậy suốt 16 năm qua, và tòa án nắm giữ quyền phán quyết cao nhất chính là lương tâm con người. Bạn đừng tự biến mình thành kẻ đồng lõa với Giang Trạch Dân.
Tiểu Thiện, Hàn Mai, theo minghui.org

Giang Trạch Dân – Cựu độc tài bị “tố” nhiều nhất trên thế giới

Cựu lãnh đạo Giang Trạch Dân, hiện đang là nhân vật bị đồng loạt tố cáo nhiều nhất trên thế giới, vì sao nên nổi? Chúng tôi xin đăng lên để bạn đọc có nhu cầu theo dõi, chia sẻ, chiêm nghiệm về một nhân vật trong lịch sử hiện đại, bóc trần sự thật dưới những cái nhìn khác nhau.

Đặc biệt, trong thời kinh tế thị trường và thế giới phẳng, thì luật Nhân – Quả cũng “quay vòng” lại rất nhanh.
Phap Luan Cong, Bài chọn lọc,
***
Nhiều người từng thấy khó lý giải tại sao Đảng CSTQ và cựu lãnh đạo Giang Trạch Dân, lại phát động một cuộc đàn áp tàn bạo như vậy đối với một nhóm người thiền định ôn hòa như Pháp Luân Công. Cuộc đàn áp không chỉ gây nguy hiểm đến mạng sống của hàng trăm triệu học viên, mà nó cũng là giọt nước tràn ly đối với nhiều người Trung Quốc. Kinh sợ trước sự tàn bạo của nó, tính đến Tháng 4/2015, đã có hơn 200 triệu người thoái xuất ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Rốt cuộc thì động cơ nào khiến nó phải phát động một sự hủy diệt như vậy? Sự lạm dụng quyền lực của ông Giang. Giống như người tiền nhiệm Mao Trạch Đông, ông Giang sẽ không ngại làm bất cứ điều gì để đạt được mục tiêu chính trị cho bản thân.
Thao túng bộ máy quản lý nhà nước
Sau khi các học viên bị bắt giam tại Thiên Tân vào ngày 23/4/1999, trong lúc cố gắng thỉnh nguyện ôn hòa về việc đối xử thô bạo của một số quan chức địa phương, họ được thông báo rằng cần đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện.
Vì Văn phòng Kháng cáo Trung ương là do Hội đồng Nhà nước giám sát, Thủ tướng Chu Dung Cơ đã gặp đại diện của các học viên vào ngày 25/4 và đã hứa rằng đảm bảo cho họ được tự do thực hành tín ngưỡng. Những lời này cho thấy rằng các quan chức địa phương đã hành xử trái phép.
Một phát ngôn viên của Văn phòng Kháng cáo Trung ương thậm chí còn ra một thông báo, lập lại chính sách của Trung Quốc về tự do tín ngưỡng.
Nhiều phương tiện truyền thông hải ngoại đã báo cáo việc này và xem đây là một sự cải thiện của chính quyền Trung Quốc. Tuy nhiên, Giang Trạch dân không hài lòng và đã gửi thư riêng cho mỗi thành viên của Bộ Chính trị Trung ương vào đêm đó để công kích Pháp Luân Công.
Trong một cuộc họp vào ngày hôm sau, Chu Dung Cơ nói rằng các học viên Pháp Luân Công chỉ muốn cải thiện đạo đức và sức khỏe của họ.
“Không có lý khi cho rằng họ có mục đích chính trị”, Chu nói. “Chúng ta hãy để cho họ được luyện đi”.
Tuy nhiên, ông Giang đã giẫy nảy lên và chỉ tay vào mặt Chu mà nói:
“Hồ đồ! Hồ đồ! Đây là vấn đề tồn vong của đảng và nhà nước. Một số đồng chí của chúng ta thật sự không có sự nhạy bén về chính trị”, ông Giang nói.
Sau đó ông ta đã ra lệnh cho La Cán, cựu bí thư của Ủy ban Chính trị và Pháp luật (PLAC), điều tra chi tiết về Pháp Luân Công.
“Đây phải là ưu tiên hàng đầu của chúng ta! Chúng ta phải điều tra mọi thứ và không để sót bất kỳ kẻ hở nào!”, ông Giang hét lên.
Biết được bản chất phi chính trị của Pháp Luân Công, tất cả sáu vị thành viên còn lại trong Ban Thường vụ Bộ Chính trị, ngoại trừ ông Giang, đều từ chối đàn áp Pháp Luân Công.
Tuy nhiên, điều đó không ngăn được ông Giang. Nhân có dịp diễn ra lễ tưởng niệm cố chủ tịch Mao Trạch Đông, ông Giang đã thành lập một lực lượng đặc biệt đặt tên là “Phòng 610”, (tên theo ngày tháng thành lập). Bộ phận này hoạt động ngoài vòng pháp luật với quyền lực vượt trên các cơ quan hành pháp và tư pháp của chính phủ, làm đơn vị chuyên thực hiện các vụ đàn áp bắt bớ Pháp Luân Công theo chỉ đạo của ông Giang.
Cướp đoạt hệ thống luật pháp
Dưới chỉ đạo của Giang Trạch Dân, Đại hội Đại biểu Nhân dân Toàn quốc đã thông qua một đạo luật “chống tà giáo” ngày 30/10/1999, và dùng nó để làm công cụ chống lại môn tính ngưỡng này.
Theo đạo luật giả tạo này, Vương Trị Văn và ba thành viên khác của Hội Nghiên cứu Pháp Luân Đại Pháp đã bị kết án 18 năm tù. La Cán đã chọn chiến lược xử án vào ngày 26/12/1999, ngày Chủ nhật sau Lễ Giáng sinh, khi đó hầu hết các nhà báo phương Tây đều nghỉ lễ.
Hơn 300 học viên đã đến nơi xử như người đứng ngoài xem theo quy định của phòng xử án, nhưng tất cả đều bị bắt giữ và sau đó bị chuyển đến các trại giam hay trại lao động. Sau đó, luật bị bẻ cong bằng cách tuyên bố rằng tất cả học viên Pháp Luân Công đều là tội phạm.
Thao túng quân đội Trung Quốc để làm việc cá nhân
Là chủ tịch của Ủy ban Quân sự Trung ương (CMC) từ năm 1989 đến 2004, ông Giang đã lạm dụng quyền lực quân đội để phát động và gia tăng cuộc đàn áp.
Sau khi sáu thành viên khác của Ban Thường vụ Bộ Chính trị từ chối đề xuất đàn áp Pháp Luân Công của ông Giang, ông ta đã quay sang Liệu Tích Long, Tư lệnh Quân khu Thành Đô kiêm Phó Bí thư Quân ủy. Liệu đã làm việc với Cục Tình báo ở Quân khu Thành Đô và bịa đặt thông tin, thêu dệt rằng Pháp Luân Công sẽ lật đổ ĐCSTQ. Ông Giang đã lợi dụng thông tin này để ép các ủy viên thường trực Bộ Chính trị ủng hộ quyết định đàn áp Pháp Luân Công của mình.
Không lâu sau cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25/4, ông Giang cũng ra lệnh cho Trương Vạn Niên, Phó Chủ tịch Quân ủy Trung ương, lập tức chuẩn bị quân đội và lực lượng cảnh sát vũ trang Trung Quốc để phát động chiến dịch đàn áp Pháp Luân Công. Tổng Cục Tham mưu và Tổng Cục Chính trị đã ban bố một lệnh khẩn cấm các cán bộ đương nhiệm, cán bộ quân đội về hưu và người nhà không được tập Pháp Luân Công. Lệnh này được liên tục lập đi lập lại trong hệ thống quân đội TQ.
Chiến dịch đàn áp gặp phải sự phản đối vào năm 2000 khi ngày càng nhiều người trở nên chán ghét cuộc đàn áp bất công.
Sau đó ông Giang và chế độ của ông ta đã dàn dựng vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn vào ngày 23 tháng 1 năm 2001, trong đó miêu tả các học viên Pháp Luân Công tự tẩm xăng lên người và tự thiêu với danh nghĩa tín ngưỡng của họ. Trò tuyên truyền giả dối khủng khiếp này đã triệt để tẩy não nhiều người Trung Quốc và đưa cuộc đàn áp lên một cấp độ mới.
Bên ngoài Trung Quốc, sự kiện này đã sớm bị tiết lộ là một trò lừa bịp, như bộ phim tài liệu “Lửa giả” [từng giành giải thưởng danh giá] đã miêu tả. Khi nhiều học viên đột phá kênh truyền thông tuyên truyền do quốc gia kiểm soát để phát sóng sự thật này tại Trường Xuân vào ngày 05/3/2002, ông Giang đã ra lệnh cho quân đội chuẩn bị chiến đấu cấp độ hai. Cả Tư lệnh tiểu Quân khu Trường Xuân và Cảnh sát Vũ trang Cát Lâm được lệnh sẵn sàng chiến đấu cấp độ một.
Lưu Kinh, trưởng Phòng 610 kiêm Thứ trưởng Bộ Công an của Trung Quốc, đã đích thân đến Trường Xuân để giám sát vụ việc. Chỉ trong vài ngày, khoảng 5.000 học viên Pháp Luân Công đã bị bắt giữ, và bảy người đã chết vì bị tra tấn tàn bạo trong trại giam.
Ngoài ra, lực lượng quân đội cũng giữ vai trò chính trong vấn nạn mổ cướp nội tạng các tù nhân lương tâm còn sống, kiểm duyệt Internet, và nỗ lực ám sát ông Lý Hồng Chí, nhà sáng lập của Pháp Luân Công.
Thăng chức cho những kẻ chủ chốt trong cuộc đàn áp
Sau khi Liệu cung cấp thông tin tình báo giả cho ông Giang, ông ta đã được thăng làm giám đốc Tổng Cục Hậu cần của PLA và trở thành một thành viên của Ủy ban Quân sự Trung ương. Sau này, ông ta còn đóng vai trò chính trong việc thành lập chuỗi cung ứng nội tạng thông qua hỗ trợ quân sự.
Một ví dụ khác về những người thăng tiến con đường chính trị bằng cách tham gia vào cuộc đàn áp là Bạc Hy Lai, thị trưởng Đại Liên khi ông Giang đến thăm thành phố này vào Tháng 8/1999.
“Cứng rắn với Pháp Luân Công, anh sẽ được thăng quan tiến chức”, ông Giang nói.
Bạc đã thực tâm nhận thông tin này. Ông ta lập tức ra lệnh mở rộng nhiều nhà tù và trại lao động để có thể chứa một lượng lớn các học viên. Những chiến thuật tẩy não của ông ta tại Trại lao động Mã Tam Gia được ca ngợi là một mẫu hình học tập cho toàn quốc.
Bạc Hy Lai nhanh chóng được thăng lên làm chủ tịch tỉnh Liêu Ninh.
Vai trò chính của Bạc trong việc mổ cướp nội tạng từ các học viên còn sống và cuộc triển lãm nhựa hóa cơ thể người đã dấn đến những thời khắc đen tối nhất của văn minh nhân loại.
Trước khi ông Giang thôi làm Tổng Bí thư ĐCSTQ vào năm 2004, ông Giang đã kịp thời thăng chức cho những phụ tá thân cận nhất lên các chức vụ cao hơn bằng việc nâng số thành viên trong Ủy ban Thường vụ Bộ Chính Trị từ 7 lên 9 ghế, nhằm duy trì cuộc đàn áp.
Quả báo đến sớm hay muộn?
Nhiều nhân vật giữ vai trò chủ chốt trong cuộc đàn áp gần đây đã bị hạ bệ trong những cuộc đấu đá chính trị nội bộ. Vương Lập Quân, Bạc Hy Lai, Lý Đông Sinh, Từ Tài Hậu…
Thậm chí Chu Vĩnh Khang, trùm an ninh từng nắm giữ lực lượng công an đông hơn cả quân đội quốc gia, cũng bị kết án hối lội, lạm dụng quyền lực và cố ý tiết lộ bí mật quốc gia.
Mặc dù các nhân vật chủ chốt chỉ bị kết án với tội danh chung chung như tham nhũng, nhưng ai cũng rõ nhất định đã bị quả báo.
Tội mà họ bị cáo buộc không đề cập đến cuộc đàn áp Pháp Luân Công, hay buôn bán nội tạng trái phép, nhưng sự thật không lâu nữa sẽ được phơi bày.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét