Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 3-2-2016] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công năm 2012. Trước khi tu luyện, tôi đã phải chịu đựng bệnh loét dạ dày, đau đầu, chóng mặt, sỏi thận và nhiều căn bệnh khác nữa. Lúc nào tôi cũng đau đớn vô cùng. Để loại bỏ sỏi thận, tôi đã tới một bệnh viện để tán sỏi thận bằng siêu âm, nhưng chúng không bị tan đi. Quá trình điều trị khiến tôi đau đớn không chịu được, mồ hôi toát ra đầm đìa đến mức thấm đẫm cả chiếc áo khoác mùa đông mà tôi đang mặc trên người.
Chồng tôi quản lý một doanh nghiệp khá thành công, anh luôn luôn đối xử tốt với tôi. Chúng tôi có bốn người con, người con lớn đã ngoài 20 tuổi rồi.
Một ngày nọ, đột nhiên tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một người phụ nữ lạ yêu cầu tôi ly hôn với chồng bởi vì cô ấy muốn có một danh phận đàng hoàng.
Nghe đến đây, tôi thấy trời đất quay cuồng, cảm thấy toàn thân như muốn nổ tung. Vốn đã phải chịu đau đớn về thể chất, lại thêm cú sốc về tinh thần khiến tôi không chịu đựng nổi. Tôi bị suy sụp tinh thần, gặp ai cũng kêu “oan” và kêu “Bao Thanh Thiên hãy phân xử giúp tôi!”
Đại Pháp dạy tôi Nhẫn và biết nghĩ cho người khác trước
Một người dì của tôi, là một người tu luyện Pháp Luân Công, vì thấy tôi quá khổ sở nên đã tới thăm tôi vào tháng 10 năm 2012. Dì nói cho tôi nghe về Pháp Luân Công và cho tôi một quyển sách để đọc. Đó là cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Kể từ ngày tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, tôi đã tự coi mình là một người tu luyện. Tôi đọc xong quyển sách trong 20 ngày. Điều kỳ lạ là Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi chỉ vài ngày sau khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân.
Trong suốt hai ngày liền, tôi bị chảy nước mũi không ngừng. Khi đó tôi không hiểu tại sao. Sau khi đọc sách, tôi tin rằng điều gì xảy ra cũng là hảo sự, vì vậy tôi không để ý đến nó nữa. Hai ngày sau thì tôi không còn bị chảy mũi nữa. Tôi rất vui mừng nói với bố chồng tôi: “Quyển sách này thật kỳ diệu. Nó hay hơn nhiều so với các sách ở đại học.”
Sau đó tôi đến nhà dì tôi để học các động tác luyện công, và bắt đầu luyện công đều đặn mỗi ngày. Chẳng mấy chốc tất cả các bệnh tật của tôi đều biến mất, toàn thân cảm thấy thoải mái dễ chịu, thậm chí bước chân bắt đầu nhẹ nhàng nhún nhảy.
Không lâu sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã có thể kiềm chế cơn giận dữ và biết hành xử một cách nhẫn nhịn, đặc biệt là đối với chồng tôi.
Lúc đầu, tôi ôm một mối hận lớn đối với chồng mình, tôi hận anh ấy vô tình vô nghĩa. Mỗi lần anh ấy trở về nhà, chỉ cần nhìn thấy xe của anh ấy thôi là tôi đã thấy quặn đau trong lòng. Tôi không thể nói chuyện tử tế với anh ấy, thậm chí không buồn nhìn thẳng vào mắt anh ấy.
Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã minh bạch được các Pháp lý ở cao tầng. Dần dần tâm oán hận đối với chồng tôi đã biến mất từ lúc nào không biết.
Trước đây tôi thường phàn nàn với các con rằng bố của chúng bại hoại đến mức như thế như thế. Con trai cả của tôi đã an ủi tôi và còn hứa một ngày nào đó sẽ trả thù cho tôi.
Nhưng khi cháu thấy trạng thái của tôi đã thay đổi kể từ sau khi tu luyện Pháp Luân Công, cháu cười và nói đùa với tôi: “Mẹ nhìn xem, con không nghĩ rằng con cần phải trả thù cho mẹ nữa, mẹ không còn ghét bố một tí nào nữa thì còn báo thù cái gì đây?”
Chồng tôi cũng nhận ra sự thay đổi của tôi, trong lòng anh ấy rất vui và vô cùng kính phục uy lực của Đại Pháp.
Anh ấy về nhà khá ít, tôi không gặp anh ấy thường xuyên, tuy nhiên mỗi lần gặp mặt là tôi lại giảng chân tướng cho anh ấy, tôi chân thành mong anh ấy có một tương lai tươi sáng.
Mùa xuân năm ngoái, chồng tôi bị đột quỵ và phải đến Thượng Hải để làm phẫu thuật. Khi đó tôi đang ở cùng với con trai út ở một thị trấn gần đó để cho cháu đi học trung học.
Khi biết về tình trạng của chồng, tôi thấy cảm thông với anh ấy, tôi đã gửi cho anh ấy một bùa hộ mệnh chân tướng Đại Pháp, khuyên anh ấy luôn mang theo bên mình và thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” thì sẽ được đắc phúc báo và bình an. Tôi cũng đưa cho anh ấy thẻ ngân hàng để dùng vào việc trị bệnh.
Suốt thời gian anh ấy ở Thượng Hải, ngày nào tôi cũng gửi tin nhắn cho anh ấy, liên tục nhắc anh ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”
Cuộc phẫu thuật đã thành công tốt đẹp, anh ấy nhanh chóng hồi phục và xuất viện.
Người con gái thứ hai của chúng tôi sống ở Thượng Hải và chăm sóc anh ấy trong thời gian điều trị tại bệnh viện. Anh ấy đã nói với cháu: “Bây giờ bố đã hiểu ai là người thân nhất của bố trên thế giới này. Đó là mẹ của các con. Bà ấy tu luyện Pháp Luân Công. Bà ấy biết rằng chân tướng là trân quý nhất, và bà ấy đã chia sẻ với bố điều trân quý nhất. Cuộc phẫu thuật đã thuận lợi như thế, đều là phúc của Đại Pháp.”
Sau khi học Pháp, tôi minh bạch được rằng đối với ai chúng ta cũng phải thiện đãi, vô tư vô ngã; việc gì chúng ta cũng phải nghĩ cho người khác trước.
Mẹ chồng tôi mất sớm, bố chồng tôi đã phải một mình nuôi dạy bốn người con khôn lớn thành người. Tôi biết rằng điều đó không hề dễ dàng.
Thấu hiểu và cảm kích trước điều này, tôi đã đối xử tốt với bố chồng như thể ông là bố đẻ của tôi. Tôi chăm sóc ông chu đáo và mua cho ông mọi thứ mà ông cần.
Ông tái giá cách đây vài năm, tôi đã mua cho ông và vợ một bộ nội thất mới, ga gối, nồi xoong, bát đĩa mới. Tôi cũng tặng họ một cái xe ba bánh mới để họ đi lại dễ dàng hơn.
Mỗi dịp năm mới tôi đều tặng mẹ chồng quần áo mới từ đầu đến chân. Bà rất vừa lòng, và thường nói với mọi người: “Tôi có một người con dâu hiếu thảo. Tôi đã được đến một tổ ấm hạnh phúc.”
Quyền năng của Đại Pháp triển hiện trong gia đình tôi
Sau khi đắc Pháp, tôi muốn giúp thế nhân nhanh chóng liễu giải chân tướng Đại Pháp để họ có thể được cứu.
Hàng ngày tôi đều đi ra ngoài dán áp phích chân tướng Đại Pháp và phân phát các tài liệu Đại Pháp, tôi cũng gọi điện thoại và nói chuyện trực tiếp với mọi người để khuyên tam thoái.
Bất cứ khi nào có ai đến nhà chúng tôi, tôi cũng đều nói với họ về Pháp Luân Công và chân tướng của cuộc bức hại.
Tất cả các thành viên trong gia đình và những người thân thích của tôi đều đã được nghe tôi giảng chân tướng về Đại Pháp. Họ đã chứng kiến sự kỳ diệu và thần tích của Đại Pháp triển hiện trong tôi về cả thể chất và tinh thần. Họ đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Tôi cũng khuyên họ nên giảng chân tướng cho bằng hữu và những người thân thích của họ để những người đó cũng được cứu và vượt qua kiếp nạn.
Cháu gái tôi tâm sự với tôi: “Bây giờ dì giống như một người khác. Trước khi dì tu luyện Pháp Luân Công, mỗi lần cháu đến thăm đều thấy dì đang nằm sống dở chết dở trên giường, mỗi lời dì nói ra đều là những lời sinh sự và cãi cọ. Ngay cả khi cháu đã chào tạm biệt rồi mà dì vẫn còn lải nhải hết chuyện nọ đến chuyện kia. Dì không thể hiểu nổi cháu cảm thấy như thế nào khi thấy dì như vậy. Giờ đây dì đã thay đổi từ một người phụ nữ đầy oán hận trở thành một thiên sứ.”
Các con của tôi đều minh bạch chân tướng, đều ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Công và đều đắc phúc báo.
Con gái thứ hai của tôi sống ở Thượng Hải. Cháu nói với tôi: “Mẹ, bất cứ khi nào con nghe ai đó nói rằng Đại Pháp không tốt, con đều cảm thấy buồn. Khi con thấy người ta vứt các tài liệu Đại Pháp ở trên mặt đất, con liền nhặt chúng lên. Con thường cảm thấy người phát các tài liệu này rất có thể chính là mẹ. Khi con gặp những học viên nói với con về Đại Pháp, con sẽ đợi cho đến khi họ nói xong, sau đó nói lời cảm ơn họ một cách chân thành, rồi mới nói với họ rằng con đã thoái đảng. Khi con nhận được các cuộc điện thoại từ các học viên, dù đang làm gì hay đang bận rộn đến đâu con cũng sẽ lắng nghe một cách chăm chú cho đến hết. Con hiểu rằng họ muốn mang phúc báo và những tin tức tốt đẹp tới cho con. Con nghĩ rằng sẽ là bất lễ với họ nếu con cắt ngang những lời họ nói.”
Một lần nọ, người con trai thứ gọi điện cho tôi từ trường của cháu một cách đầy hào hứng. Cháu nói cháu muốn kể cho tôi nghe một tin vui.
Tôi hỏi: “Con trai à, tin vui gì mà khiến con đầy hào hứng và vui mừng thế?”
Cháu đáp: “Con sẽ kể cho mẹ nghe khi con về nhà.” Ngay khi về đến nhà, cháu nói với tôi: “Mẹ có nhớ mẹ đã cho con một cái bùa hộ mệnh Đại Pháp không? Nó đã cứu mạng con. Nếu không có cái bùa hộ mệnh này, chắc là đầu con đã bị nát rồi.”
Và đây là những gì đã xảy ra: Con trai tôi đang đứng dưới chân một tòa nhà cao tầng cùng với vài người bạn. Chẳng hiểu sao cái bùa mà cháu đeo trên cổ tự nhiên tuột ra, bay đi và rơi xuống cạnh cái cột điện ở gần đó. Khi con trai tôi cúi xuống để nhặt cái bùa hộ mệnh, cháu nghe thấy một tiếng rơi vỡ rất lớn.
Đó là một viên gạch rơi xuống từ tầng bảy của tòa nhà, nó rơi xuống đúng chỗ mà con trai tôi vừa đứng với các bạn.
Con trai tôi đã qua được kiếp nạn, trong lòng cháu vô cùng cảm kích Đại Pháp đã cứu mạng cháu.
Điều xảy ra với con trai cả của tôi còn kỳ diệu hơn nữa.
Khi con trai tôi 19 tuổi, cháu phụ trách thi công một cây cầu tại một công trường xây dựng. Một buổi tối, trong khi đang lái xe dọc theo bờ sông để đến công trường, chẳng hiểu sao xe ô tô của cháu bị bẻ lái và lao thẳng về hướng con sông. Con sông đó rất sâu, lúc đó đã quá muộn, trên đường không có một chiếc xe nào khác và gần đó lại không có người ở. Nếu xe ô tô của cháu mà lao xuống sông thì sẽ không có ai hay biết về tai nạn này.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, con trai tôi nhớ rằng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” sẽ được Đại Pháp bảo hộ và cứu mạng, cháu liền hét lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”
Ngay lập tức kỳ tích xuất hiện, một cây đại thụ tự nhiên xuất hiện ngay trên đường và chặn ô tô của cháu lại khỏi lao xuống sông.
Con trai tôi kinh sợ đến toát mồ hôi. Sau khi thoát ra khỏi chiếc xe, cháu đã chắp tay hợp thập trước ngực và liên tục nói: “Tạ ơn Lý Sư phụ! Tạ ơn Lý Sư phụ!”
Xe ô tô của cháu đã bị hư hỏng nghiêm trọng và mất hơn 20 nghìn nhân dân tệ để sửa chữa, nhưng con trai tôi đã thoát ra được mà không bị một vết trầy xước nào.

Đăng ngày 9-3-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.