Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 27-2-2017] Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 5 năm 1998, tôi từng gặp rất nhiều vấn đề về sức khoẻ. Thân thể tôi đã trở nên vô bệnh và không còn bị mệt mỏi nữa, vì tu luyện Đại Pháp đã ban cho tôi sinh lực.
Tháng 8 năm 1998, nhà máy nơi tôi làm việc bị ngập lụt và tạo thành một lớp bùn dày trên sàn nhà. Khi đang lau dọn, tôi bị một mảnh kính vỡ cứa vào gót chân. Tôi không bận tâm và tiếp tục lau dọn sàn nhà. Tôi chỉ giữ vết thương sạch sẽ. Lúc tôi làm xong việc, máu đã dừng chảy. Tôi chỉ cảm thấy đau một chút khi bước đi. Ba ngày sau, cơn đau đã hết và không có dấu hiệu tổn thương.
Năm 2002, tôi quên tắt máy chưng cất khi rời công sở. Khi về đến nhà, tôi nhìn thấy ánh sáng màu đỏ trước mắt mình, giống như chỉ thị trên máy chưng cất khi nó chưa tắt. Tôi quay lại nhà máy và tắt máy.
Năm 2003, một máy nhiệt độ cao ngừng hoạt động trong ca trực của tôi. Tôi phát hiện ra dây dẫn đã bị cháy và mất điện. Không suy nghĩ nhiều, tôi dùng tay trần nối lại dây. Khi máy chạy quá nhiệt độ và công tắc bảo vệ bị ngắt, tôi nhận ra máy đã chạy trên một nguồn điện khác và không được điều khiển bằng công tác nguồn. Tôi đã kết nối dây trực tiếp bằng đôi tay trần của mình. Và Sư phụ đã bảo hộ tôi.
Xem nhẹ lợi ích cá nhân
Năm 2000, các viên chức nơi tôi làm việc đã tham gia bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Họ phạt và giảm mức lương của tôi vì không từ bỏ tín ngưỡng của mình. Họ cũng đưa ra thông báo công khai. Tôi cảm thấy bất bình và nghĩ đến việc bỏ bê công việc. Nhưng sau khi suy nghĩ về nó, tôi nhận ra rằng mình không nên giống như một người bình thường, vì vậy tôi tiếp tục tận tâm làm tốt công việc của mình.
Tôi nghiêm khắc với bản thân mình về mọi thứ. Khi người thân hoặc hàng xóm nhờ tôi lấy trộm đồ từ nhà máy cho họ, tôi đã mua các món đồ và tặng miễn phí cho họ.
Khi tôi lắp điều hòa không khí ở nhà, chúng tôi cần sáu mét dây cáp nặng. Cửa hàng không bán loại cáp đó. Có một số cáp đã sử dụng trong kho nhà máy chúng tôi, vì vậy tôi đã trả 20 nhân dân tệ và lấy số dây cáp đã qua sử dụng về nhà. Khi giám đốc hỏi tôi tại sao lại trả 20 nhân dân tệ, tôi giải thích và anh ấy nói là không cần phải trả tiền. Tôi nói với anh rằng là một người tu luyện, tôi sẽ không lấy không bất cứ thứ gì.
Năm 2004, tôi chịu trách nhiệm kiểm tra chất lượng của nguyên liệu thô. Hầu hết các nhà cung cấp muốn lấy lòng tôi. Tôi không nhận bất cứ thứ gì họ biếu tặng và nói với họ rằng là một học viên Đại Pháp tôi không thể nhận bất kỳ món quà nào của họ.
Thay vì nhận quà cáp, tôi đã giảng chân tướng về Đại Pháp cho họ và hầu hết họ đều đồng ý làm Tam thoái.
Một số nhà cung cấp cho biết: “Xã hội sẽ tốt hơn nếu có nhiều người hành xử như cô.” Những người khác nói: “Cô là người trung thực nhất trong đơn vị của cô.”
Nghĩ cho người khác trước
Nhà máy của tôi tinh giản biên chế và phải giảm mức lương của một nhân viên. Tất nhiên, không ai muốn là nhân viên đó. Tôi tình nguyện cắt giảm lương. Tiền lương hàng tháng của tôi ít hơn 60 nhân dân tệ so với các đồng nghiệp khác.
Tôi đã được trao tặng danh hiệu “nhân viên gương mẫu” vào năm 2004, 2005 và 2007. Tôi đã dùng tiền thưởng mua quà tặng cho tất cả những người làm việc cùng mình. Tất cả họ đều nói rằng chỉ những học viên Đại Pháp mới có thể làm như vậy.
Luôn có những tranh chấp về chất lượng sản phẩm tại đơn vị công tác. Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ, vì vậy tôi có thể giải quyết những vấn đề mà người khác không thể. Cuối cùng, tôi đã tiết kiệm cho nhà máy hàng chục nghìn nhân dân tệ.
Sư phụ dạy chúng ta làm người tốt. Tôi ghi nhớ trong tâm rằng mình là một học viên và tin tưởng vào Pháp và Sư phụ.
Tại một cuộc họp, tổng giám đốc của chúng tôi nói: “Tôi mong tất cả nhân viên của chúng ta đều hành xử như cô ấy.”

Đăng ngày 15-6-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.