Bài viết của Tịnh Liên, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông Trung Quốc
[MINH HUỆ 04-09-2013] Chị Ba là con gái thứ ba của chú tôi, và tôi lớn lên cùng với chị ấy. Mỗi lần tôi về thăm nhà, chị rất thích các tờ rơi Pháp Luân Đại Pháp và DVD tôi mang theo. Hai vợ chồng chị chia sẻ các tờ rơi và đĩa DVD với hàng xóm của họ và cài đặt một đĩa vệ tinh để xem truyền hình Tân Đường Nhân.
Ngày 23 tháng 01 năm 2008, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ chị gái lớn của chị Ba, nói rằng chị Ba sắp mất và chị ấy muốn tôi đến bệnh viện thăm. Tôi đến ngay lập tức và nhận thấy rằng chị Ba đã quá yếu đến mức chị thậm chí không thể mỉm cười khi nhìn thấy tôi.
Chị Ba đã mắc bệnh ung thư đường ruột ở giai đoạn cuối, các bác sĩ nói rằng bệnh quá nghiêm trọng, và chị ấy đã quá yếu để có thể phẫu thuật. Chị không thể ăn trong nhiều tuần và đến giờ còn không thể uống được. Chị còn sống là nhờ dịch truyền tĩnh mạch. Chị Ba đang đứng trên bờ vực của cái chết.
Tôi thì thầm vào tai chị và nói chị ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Tôi nhờ cả gia đình niệm cùng với chị. Tôi trở về nhà để lấy sách Pháp Luân Đại Pháp và đĩa có các bài giảng Pháp của Sư phụ.
Tôi cho chị Ba nghe các bài giảng của Sư phụ. Các thành viên gia đình đọc sách cho chị khi chị không nghe các bài giảng bằng tai nghe. Điều này diễn ra liên tục 24 giờ một ngày.
Ngày hôm sau, chị Ba đã có thể nói chuyện. Đến ngày thứ ba, chị ấy có thể trở mình trên giường. Đến ngày thứ tư, chị đã có thể uống canh. Đến ngày thứ năm, chị có thể ngồi dậy. Ngày thứ sáu, chị đã có thể đi nhà vệ sinh một mình. Ngày thứ bảy, các bác sĩ nói rằng chị có thể tiến hành phẫu thuật. Ngày 31 tháng 01, chị đã được đưa vào phòng phẫu thuật.
Tất cả mọi người chờ ngoài phòng phẫu thuật và lặng lẽ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo”, trừ cậu em trai út đọc to thành tiếng. Khi chị cả bảo cậu ấy dừng lại, cậu ấy nói: “Điều này có thể cứu sống chị ấy thì có gì phải sợ?” Cậu ấy tiếp tục làm như vậy.
Bảy giờ sau đó, chị Ba đã được phẫu thuật xong. Vị bác sĩ nói rằng, trong khi mổ ông không thể tìm thấy ung thư trong ruột của chị. Ông lấy một mảnh ruột nhỏ ra để phân tích thêm. Kết quả đã khiến tất cả mọi người bao gồm cả bác sĩ phải sốc. Ông nói rằng tất cả đều bình thường. Ông cứ nhìn mãi vào ảnh quét của chị Ba trước đó và nói rằng đây quả là là một “phép lạ”.
Trong phòng hồi sức, trong khi các bệnh nhân khác bị đau đớn sau khi thuốc gây mê giảm dần tác dụng thì chị Ba đã ngủ say. Ngay cả y tá cũng không thể tin được. Mười ngày sau chị được xuất viện.
Vào tháng Năm, tôi đến thăm chị Ba. Chị đang chuẩn bị sẵn sàng cho đám cưới của con trai. Một số công nhân đang xây một ngôi nhà mới cho con trai chị. Nhìn chị tràn đầy năng lượng với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Chị ấy hỏi tôi để lấy thêm nhiều sách Pháp Luân Đại Pháp cho chị ấy bởi vì một số người bạn của chị muốn học Pháp Luân Đại Pháp. Chị nhanh chóng bảo bạn bè đến nhà mình để tôi dạy cho họ năm bài công pháp.
Khi các công nhân xây dựng thấy những gì chúng tôi đang làm, họ rất tò mò. Chị Ba nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp đã cứu sống chị. “Hãy đến chỗ của cô nếu các cháu muốn học Pháp Luân Đại Pháp”. Các nhân viên mỉm cười và đồng ý. Họ xin tôi bùa hộ mệnh của Pháp Luân Đại Pháp để mang về nhà.

Đăng ngày 10-10-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.