Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 23-02-2015] Tôi năm nay đã hơn 70 tuổi. Vì tôi trông rất khỏe mạnh, nên nhiều người nghĩ tôi chỉ khoảng 50 tuổi. Nhưng thực tế, tôi đã từng mắc rất nhiều bệnh tật trong một thời gian dài. Sức khỏe của tôi đã chuyển biến kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1997. Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình.
Trở về từ địa ngục
Phần lớn cuộc đời mình, tôi thường cảm thấy đó là một cuộc đấu tranh chỉ để sống sót và tôi đã phải chiến đấu để ngăn chặn cái chết. Thời niên thiếu, tôi có những cơn đau đầu nghiêm trọng. Mỗi lần bị đau, tôi nằm quằn quại trên sàn nhà và cào vào tường. Sau mỗi lần như vậy, những lớp vôi vữa rụng khắp sàn nhà.
Tôi kết hôn khi còn trẻ, và vợ chồng tôi đã có hai đứa con.
Khi 20 tuổi, tôi xuất hiện bệnh tim, năm 30 tuổi thì mắc chứng động kinh. Suy nghĩ của tôi thường lẫn lộn, và đôi khi tôi không thể tìm thấy đường về nhà. Tôi đã thử chữa trị bằng cả Tây y, Trung y và các phương pháp dân gian. Tôi cũng đi lễ Phật và cầu Đạo. Nhưng đều không có gì tiến triển.
Năm 26 tuổi, tôi tự làm bỏng mình nghiêm trọng khi đang nấu mì cho gia đình. Tôi đã nhúng vội hai bàn tay vào nước lạnh và ngất đi. Tôi nhìn thấy linh hồn mình rời khỏi cơ thể và đi đến một cây cầu.
Nhiều người trên cây cầu đang đi bộ đến một tòa nhà trông giống một ngôi đền. Theo sau đám đông, tôi đi về phía cây cầu, nhưng một linh hồn đã ngăn tôi lại. Ông ấy nói với tôi rằng tòa nhà đấy là âm tào địa phủ và những người đó đang đi gặp Diêm Vương.
Ông nói rằng cuộc sống của tôi vẫn chưa kết thúc và yêu cầu tôi quay lại. Linh hồn tôi trở về cơ thể của mình. Khi tỉnh lại, tôi thấy người nhà và hàng xóm tụ tập xung quanh tôi và đang khóc. Họ đều nghĩ rằng tôi đã chết.
Kể từ đó, tôi phải mang thuốc trợ tim bên mình mọi lúc mọi nơi. Đôi khi tôi chán nản tới mức muốn kết thúc cuộc sống của mình, và đôi khi tôi ước rằng có một vị chân Phật sẽ cứu độ mình. Nhưng vị chân Phật đó ở đâu đây?
Pháp Luân Công đã cứu tôi
Vào năm 1997, một người bạn nói với tôi về Pháp Luân Công. Anh ấy nói rằng Pháp Luân Công có khả năng chữa bệnh một cách thần kỳ và có rất nhiều người đã chứng kiến điều đó. Tôi hỏi anh ấy liệu có điểm luyện công nào có thể nhận tôi không, vì tôi quá ốm yếu. Anh nói: “Đừng lo lắng về điều đó. Miễn là chị tinh tấn tu luyện, chị sẽ phục hồi nhanh thôi.”
Cùng đêm hôm đó, tôi đã đến điểm luyện công địa phương, mang theo thuốc trợ tim bên mình. Tôi nghe các học viên đọc Chuyển Pháp Luân – cuốn sách chính của Pháp Luân Công – và nhìn họ luyện các bài công pháp. Tôi đã lắng nghe một hồi lâu.
Tất cả những gì tôi nhớ được là:
“Đã làm người luyện công thì trước hết phải làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, phải Nhẫn.” (Bài giảng thứ chínChuyển Pháp Luân)
Tôi cũng nhớ lại rằng bệnh tật chính là do làm điều xấu trong quá khứ, nên dẫn đến nghiệp báo và đau khổ để hoàn trả lại món nợ nghiệp lực đó.
Ngày hôm sau, một người bạn của con trai út tôi đến chơi. Cậu ấy say rượu và vô tình đánh vào ngực tôi rất mạnh. Sự đau đớn khiến tôi gần ngất đi. Hai con trai tôi đã rất tức giận và muốn đánh cậu ấy một trận. Tôi đã ngăn chúng lại, bởi vì tôi nhớ lại những gì mình đã học được từ cuốn sách Chuyển Pháp Luân ngày hôm trước.
Tôi nghĩ: “Có lẽ kiếp trước mình đã làm gì xấu với người thanh niên này. Bây giờ mình đang trả nghiệp đó.” Tôi nói với các con trai mình: “Không sao. Mẹ sẽ ổn nhanh thôi. Hãy để cậu ấy đi.” Thật ngạc nhiên, bệnh tim của tôi đã biến mất. Sau sự việc này, tôi không có bất kỳ triệu chứng [bệnh tim] nào nữa – Sư phụ Lý Hồng Chí đã gỡ bỏ nghiệp lực và chữa lành bệnh cho tôi.
Các vấn đề sức khỏe khác mà đã làm phiền tôi hàng thập kỷ, đều biến mất trong vòng một tháng sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Tôi cảm thấy rằng cuối cùng mình đã tìm thấy vị chân Phật và Phật Pháp chân chính.
Tôi không cần uống bất kỳ loại thuốc nào nữa. Tôi đã bỏ tất cả thuốc của mình vào một cái hộp lớn, cho nó vào giỏ hàng và mang đến sông đổ hết đi. Bạn bè của tôi đều không thể hiểu được: “Đó đều là những loại thuốc đắt tiền. Tại sao cậu lại đổ tất cả chúng đi?” Tôi nói: “Tôi đang tu luyện Pháp Luân Công, và tất cả những bệnh tật của tôi đã biến mất, tôi không cần đến chúng nữa.”
Nhiều điều kỳ diệu khác đã xảy ra với tôi. Dưới đây là một ví dụ khác. Một buổi tối, khi tôi đang đọc cuốn Chuyển Pháp Luân ở nhà, một học viên khác đến và hỏi: “Tại sao chị không bật đèn lên?”
“Tôi đang đọc Chuyển Pháp Luân mà.”
“Sao ở trong bóng tối mà chị đọc được sách vậy?”
Tôi trả lời: “Mỗi chữ đều tỏa sáng. Không phải cuốn sách của bạn cũng như thế sao?”
Tôi nhận ra rằng không phải cuốn sách của tất cả mọi người đều như thế. Người học viên kia nói rằng đó là Sư phụ Lý Hồng Chí đang khích lệ tôi.
“Mẹ tôi tu luyện Pháp Luân Công”
Chứng kiến những phép lạ, mọi người trong làng tôi đều rất ngạc nhiên. Họ nói: “Bây giờ, chị là một người hoàn toàn khác. Trông thật khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng.” Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Công đã cứu tôi. Nhiều người trong số họ trong một thời gian dài thấy khó tin lời tôi. Tôi đã khuyến khích họ hãy thử trải nghiệm, và một số người cao tuổi bị bệnh nhưng không có tiền để đi khám chữa cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công với tôi. Sau đó, một vài người người trẻ tuổi cũng tham gia.
Khi số lượng học viên lớn dần, chúng tôi đã mở ba điểm luyện công ở trong làng mình. Khi cuộc bức hại bắt đầu, chúng tôi không thể tập trung tại các điểm luyện công để luyện cùng nhau trong khoảng thời gian, nhưng chúng tôi đã khởi động lại sau đó. Chúng tôi đọc sách và luyện công thường xuyên suốt 15 năm qua.
Con trai tôi là trưởng thôn. Tôi đã nói với cháu ngay khi cuộc đàn áp bắt đầu: “Con trai, nếu không nhờ Pháp Luân Công, mẹ có lẽ đã qua đời mấy năm trước rồi. Sư phụ Lý Hồng Chí đã cứu mẹ. Dù bất kể áp lực lớn thế nào, con không nên tham gia vào cuộc bức hại. Thay vào đó, con nên cố gắng hết sức trong vị trí của mình để bảo vệ các học viên Pháp Luân Công.”
Tôi cũng nói với cháu rằng cháu sẽ bị trời phạt nếu như tham gia vào việc bức hại các học viên Pháp Luân Công. Tôi nói: “Dù có bất kể điều gì xảy ra, mẹ vẫn sẽ tu luyện Pháp Luân Công.”
Con trai tôi hiểu Pháp Luân Công thực sự là gì – không giống như những tuyên truyền do chế độ cộng sản tạo ra – và cháu đã chứng kiến tôi hoàn toàn bình phục từ căn bệnh động kinh và bệnh tim như thế nào. Cháu thường che giấu cho tôi mỗi khi cảnh sát đến làng tìm kiếm các học viên Pháp Luân Công.
Cháu cũng thường xuyên giúp tôi thông báo cho các học viên khác để họ có thể trốn thoát khi cảnh sát đến. Nhưng đôi khi cảnh sát đến mà không thông báo trước cho cán bộ thôn, vì vậy tôi đã từng bị bắt, giam giữ và bỏ tù trong các trung tâm tẩy não hơn 30 lần kể từ năm 1999.
Do vị trí của con trai tôi, các quan chức chính quyền huyện thường xuyên ghé thăm nhà chúng tôi. Họ luôn luôn ngạc nhiên khi phát hiện ra tuổi thật của tôi.
Một người hỏi con trai tôi: “Mẹ của anh 50 tuổi phải không?” “Không, bà ấy 70 tuổi rồi.” Họ không thể tin được điều đó. Tôi nói: “Ngay cả con trai của tôi cũng trên 50 tuổi rồi. Tất nhiên tôi đã 70 tuổi chứ.”
Họ rất ngạc nhiên. Một viên chức nói rằng mẹ của anh ta mới chỉ ngoài 40 tuổi nhưng phải thường xuyên đến bệnh viện. Một người khác nói rằng cha của anh ta chưa đến 60 tuổi nhưng đã bị đột quỵ, và họ đã phải thuê một y tá riêng để chăm sóc cho ông ấy.
Họ nói: “Bác rất may mắn. Con trai của bác cũng rất may mắn.” Con trai tôi nói với họ: “Đó là nhờ mẹ tôi tu luyện Pháp Luân Công.”
Tôi nhân cơ hội đó để nói với họ chân tướng về Pháp Luân Công, sự tuyệt vời của Pháp Luân Công như thế nào, và để họ không tham gia vào cuộc bức hại. Họ nói rằng họ sẽ không tham gia. Khi rời đi, một vài người đã lấy các tờ rơi Pháp Luân Công, và nhiều người nói rằng họ muốn tìm hiểu thêm về môn tu luyện.
* * *
Sư phụ Lý Hồng Chí và Pháp Luân Công đã cứu độ tôi. Vì vậy tôi cảm thấy có trách nhiệm và rất vinh dự khi nói với công chúng về Pháp Luân Công và Sư phụ; tôi phải nói ra chân tướng để vạch trần chiến dịch bôi nhọ của Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Bất chấp nguy hiểm, tôi và các học viên khác vẫn thường đi ra ngoài để phân phát các tài liệu Pháp Luân Công. Trong 15 năm qua, chúng tôi đã đến thăm nhiều thôn làng, các thị trấn gần đó và phân phát tài liệu cho hàng nghìn hộ gia đình. Nhiều người đã biết được chân tướng về cuộc đàn áp và thay đổi thái độ đối với Pháp Luân Công.
Chúng tôi sẽ vẫn tiếp tục nỗ lực của mình để giúp nhiều người hơn nữa biết Pháp Luân Công tuyệt vời như thế nào. Chúng tôi sẽ không dừng lại cho đến khi cuộc đàn áp kết thúc.

Đăng ngày 17-06-2015. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.