Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp Trung Quốc
[MINH HUỆ 7-10-2016] Tên tôi là Trương Quốc Ngọc, 44 tuổi, là một nông dân tại huyện Nguyên Lăng thành phố Đức Châu, tỉnh Sơn Đông. Tháng 9 năm 2012, tôi bị phù thũng, sưng ở chân và dạ dày. Tôi đã điều trị tại một bệnh viện địa phương trong 7 ngày nhưng không có kết quả.
Sau đó tôi được chuyển sang Bệnh viện Y học cổ truyền huyện Nguyên Lăng thành phố Đức Châu, tại đó tôi được chẩn đoán bị viêm gan. Các bác sĩ ngay lập tức bắt đầu tiến hành điều trị cho tôi, nhưng tình hình cũng không được cải thiện.
Trong vòng 2 tuần, dạ dày tôi trướng lên tới mức nhìn tôi giống như mang thai ở tháng thứ 7, thứ 8, nhưng chân tay thì lại trở nên tong teo đến mức chỉ còn da bọc xương.
Tiếp đó tôi được chuyển đến bệnh viện thành phố Đức Châu, tại đó tôi được chẩn đoán bị xơ gan cổ trướng (chất lỏng tích tụ trong ổ bụng). Để điều trị bệnh, tôi đã liên tục phải truyền tĩnh mạch rất đắt tiền. Nhưng thật không may, tình trạng của tôi càng trở nên tồi tệ hơn.
Trong vòng 10 ngày, dạ dày tôi trướng lên đến mức tôi đã nghĩ rằng nó sẽ vỡ mất. Không còn hy vọng nào cả, tôi quyết định ngừng điều trị tại bệnh viện và trở về nhà.
Lo lắng và tuyệt vọng, gia đình tôi đã tìm kiếm một cơ sở điều trị tốt hơn và cuối cùng đã thuyết phục tôi chuyển tới bệnh viện Truyền nhiễm thành phố Tế Nam. Tại đó, tôi đã phải trải qua những liệu trình điều trị tương tự như trước đây ngoại trừ việc thoát dịch dư thừa từ ổ bụng được thực hiện thường xuyên.
Các chuyên gia đã khuyến cáo tôi phải phẫu thuật để cấy ghép một đường mạch vòng qua gan. Đường mạch này có thể giúp làm giảm việc tích tụ chất lỏng trong bụng. Tuy nhiên, thủ tục điều trị rất tốn kém khó mà có khả năng chi trả, khả năng thành công là không chắc chắn và nỗi lo sợ sức khỏe quá yếu để có thể chịu đựng được ca phẫu thuật đã khiến tôi quyết định không tiến hành phẫu thuật nữa.
Vì không tiến hành điều trị thêm nữa và tình trạng của tôi đã ổn định, nên một tuần sau các bác sĩ quyết định cho tôi xuất viện.
Trong vòng một tháng, tôi đã phải trải qua những triệu trứng bệnh nghiêm trọng hơn, bao gồm suy nhược và hôn mê. Mọi người trong gia đình tôi cấp tốc đưa tôi quay trở lại bệnh viện huyện Nguyên Lăng, tại đó các bác sĩ tuyên bố tôi đang trong tình trạng nguy kịch. Đau khổ, cả gia đình tôi bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho tang lễ của tôi vào đêm hôm đó.
Chị dâu tôi là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi nghe tin về tình trạng của tôi, chị đã bảo mọi người trong gia đình hãy niệm thầm vào tai tôi câu: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo. Sư phụ Lý Hồng Chí, xin Ngài hãy cứu sinh mệnh này”.
Thật kỳ diệu, tôi đã tỉnh lại vào sáng hôm sau với cảm giác tỉnh táo và khỏe hơn. Tình trạng tiến triển tốt một cách khó có thể lý giải nổi đã khiến các bác sĩ phải kinh ngạc!
Tuy nhiên, vào ngày ra viện, tôi lại bắt đầu thấy đau bụng dữ dội và đổ mồ hôi không thể kiểm soát được. Tôi được thông báo rằng tôi bị thoát vị rốn và cần phải được phẫu thuật khẩn cấp để giải quyết tắc nghẽn đường ruột. Mặc dù được cảnh báo rằng cơ hội phục hồi của tôi rất thấp nhưng gia đình tôi vẫn quyết định cho tôi tiến hành phẫu thuật.
Việc phẫu thuật cũng làm cho tình trạng của tôi khá lên một chút, và với viện phí gia tăng, tôi khăng khăng đòi được ra viện.
Việc tu luyện Đại Pháp của tôi bắt đầu sau khi tôi trở về nhà. Tôi ngày càng có tín tâm mạnh mẽ vào Đại Pháp và bắt đầu thay đổi bản thân chiểu theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Trong vòng 2 tháng, chất lỏng ở dạ dày của tôi đã biến mất và tôi đã có thể tự đi lại. Tôi bắt đầu trồng rau, nấu ăn và hàng ngày đều học Pháp luyện công một cách đều đặn.
XIn đa tạ Sư phụ đã ban cho con một sinh mệnh thứ hai!

Đăng ngày 24-12-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản